Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhà Trấn Quỷ - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-07-02 20:42:04
Lượt xem: 2,233

Một ông lão đi ngang qua, dừng bước.

Ông lão tóc bạc trắng, nhưng toát ra phong thái nho nhã, có vẻ là người có địa vị.

Ông ấy đỡ tôi dậy, rồi giúp tôi nhặt những thứ rơi vãi trên đất.

Tôi liên tục cảm ơn ông lão, đến khi nhìn rõ mặt ông ấy, tôi mới giật mình nhận ra đó chính là ông Hoàng, một doanh nhân giàu có nổi tiếng ở thành phố chúng tôi, người từng du học nước ngoài.

Ông Hoàng tích lũy được khối tài sản khổng lồ ở nước ngoài, sau khi về nước thì chuyên tâm làm từ thiện, tôi thường xuyên nhìn thấy ông ấy trên tivi.

Nhưng việc ông ấy xuất hiện một mình ở khu chung cư cũ kỹ này khiến tôi có chút khó hiểu.

Ông Hoàng cười hiền hậu, xua tay với tôi:

"Cô gái, xem ra chúng ta có duyên, hay là cùng nhau đi ăn trưa nhé."

"Tôi thấy cô là người thuê nhà ở đây, tôi muốn hỏi cô một chút về chủ nhà."

Được người giàu có mời ăn cơm, tôi có chút thụ sủng nhược kinh.

Ban đầu tôi định từ chối, nhưng nghe ông ấy nói đến đây là để hỏi chuyện về Từ Hạo, tôi lập tức đồng ý.

Bởi vì tôi cũng muốn biết, rốt cuộc giữa ông ấy và Từ Hạo có quan hệ gì.

Nếu có thể mượn tay ông Hoàng để đối phó với Từ Hạo thì càng tốt.

Ông Hoàng cũng không kén chọn, chúng tôi tùy tiện tìm một quán ăn rồi ngồi xuống.

Trong lúc chờ đồ ăn, ông Hoàng kể cho tôi nghe mục đích ông ấy đến đây.

Hóa ra, ông Hoàng chính là cha của nạn nhân trong vụ án mạng năm xưa.

Con gái ông ấy, đã bị hung thủ sát hại dã man, phân xác giấu trong căn phòng đó.

Lần này ông Hoàng đến đây, là muốn mua lại tòa nhà này từ tay Từ Hạo.

Năm nay, là năm thứ mười con gái ông ấy qua đời.

Mười năm là một cột mốc, có thể giúp linh hồn người đã khuất được siêu thoát, đầu thai chuyển thế.

Ông ấy dự định sau khi mua lại tòa nhà này, sẽ làm một lễ cúng lớn.

Cầu siêu cho con gái mình, và những oan hồn khác đã chết oan uổng.

Người của ông Hoàng đã nhiều lần đến thương lượng với Từ Hạo, nhưng dù ra giá cao đến đâu, Từ Hạo cũng nhất quyết không chịu bán căn nhà này.

Sáng nay, ông Hoàng quyết định tự mình đến tìm Từ Hạo để bàn chuyện mua nhà, thể hiện thành ý của mình.

Nghe đến đây, tôi không khỏi nghi ngờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nha-tran-quy/chuong-4.html.]

Rốt cuộc là vì lý do gì, mà Từ Hạo lại không chịu bán căn nhà này?

Thà rằng mỗi ngày dán đầy người giấy phù vàng, anh ta cũng không chịu rời khỏi nơi này.

Anh ta sao phải làm vậy?

Chẳng lẽ vì nguyên nhân nào đó, khiến anh ta không thể rời đi?

Nghĩ tới nghĩ lui, tôi vẫn không có manh mối nào.

Suy ngẫm thật lâu, tôi đem tất cả những suy đoán của mình, kể hết cho ông Hoàng nghe.

Ông Hoàng nghe xong, sắc mặt lập tức biến đổi.

Ông ấy cau mày, dùng ngón tay gõ liên tục lên mặt bàn.

"Nếu anh ta thật sự là hung thủ của vụ án mạng năm đó, vậy thì việc anh ta không chịu bán căn nhà này cũng dễ hiểu."

"Năm đó sau khi vụ án xảy ra, tôi nghe một người bạn am hiểu nói rằng, vụ án này không đơn giản như bề ngoài."

"Hung thủ giết người phân xác, không cầu tài không cầu sắc, chỉ là vì muốn thực hiện một loại tà thuật vô cùng tàn độc."

"Loại tà thuật đó, là dùng để kéo dài mạng sống cho người khác."

"Dùng mạng sống của nạn nhân, để kéo dài mạng sống cho kẻ thi hành tà thuật."

Tôi nuốt nước bọt, một luồng khí lạnh bắt đầu lan ra khắp người.

"Nếu hung thủ thật sự là Từ Hạo, vậy tại sao anh ta vẫn cứ sống ở đây?"

Ông Hoàng cười lạnh một tiếng nói:

"Có lẽ cô không biết, dưới tòa nhà này, trước đây từng là một bãi tha ma."

"Hơn nữa, tòa nhà này quay mặt về hướng Nam, tránh ánh nắng mặt trời, tụ tập âm khí, là một nơi tụ âm tự nhiên."

"Chỉ có ở nơi này, loại tà thuật đó mới có thể thực hiện thành công."

"Hơn nữa, một khi kẻ thi hành tà thuật rời khỏi nơi này quá xa, mất đi sự che chở của âm khí, loại người nghịch thiên cải mệnh này sẽ lập tức bị sét đánh chết."

Nghe ông Hoàng nói xong, tôi lập tức hiểu ra tất cả.

Từ Hạo thà rằng dán đầy người giấy phù vàng, chung sống với oan hồn đầy oán khí cũng không chịu rời đi, là bởi vì anh ta thực chất không thể rời đi.

Tội ác mà anh ta gây ra năm đó, giống như những sợi dây thừng, trói chặt anh ta vào tòa nhà này.

Như vậy, mọi chuyện đều có thể giải thích được.

Nói đến đây, cả người ông Hoàng run rẩy, hai hàng nước mắt đục ngầu lăn dài trên má.

"Con gái, cuối cùng bố cũng đã tìm được kẻ đã giết hại con."

Loading...