Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nha Tước - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-09-09 09:59:03
Lượt xem: 299

Phụ thân bước đến trước mặt ta, ông trầm ngâm nhìn ta từ đầu đến chân rồi bảo: "Phu nhân, cho gọi quản sự của Như Ý phường và Cẩm Tú trang đến sửa soạn cho Nhu Nhu. Ngày cưới sắp đến, chớ để Vệ gia chê cười Tĩnh An Hầu phủ ta quá sơ sài."

Kế mẫu cười nói: "Lão gia yên tâm, nữ nhi Hầu phủ xuất giá, ắt sẽ rực rỡ vinh quang."

Hina

Ta cúi mày nhìn phụ thân, cảm thấy xa lạ ngăn cách. Ta nén giọng hỏi: "Phụ thân, Vệ tướng quân là người như thế nào? Nữ nhi... cuộc hôn nhân này, nữ nhi có thể..."

Phụ thân ngắt lời: "Nhu Nhu, Vệ Kiêu là người được Hoàng thượng sủng ái, chiến công hiển hách. Chẳng những Hoàng thượng chấm mối lương duyên này, mà cả trăm họ kinh thành cũng đang chú mục vào việc Hầu phủ ta và Vệ gia kết thông gia. Đây là phúc phận con tu mấy kiếp cũng chẳng được, đừng có suy nghĩ lung tung."

Mãi đến khi phụ thân rời đi, ta mới gượng ép từ cổ họng thốt ra một tiếng: "Dạ!"

Thuở trước, mẫu thân ta chỉ là một cung nữ hầu hạ bên cạnh Hoàng hậu. Hoàng hậu ban hôn mẫu thân cho phụ thân ta, khi ấy phụ thân ta chỉ là một vị Thị lang. Sau này, phụ thân ta dẹp loạn có công, được phong Hầu tước, mẫu thân ta cũng nhờ vậy mà được tôn quý.

Nghe nói, năm ta chào đời cũng là năm Hoàng hậu mang long thai. Hai lần trước Hoàng hậu đều không giữ được long thai, mẫu thân ta liền xin được đến bên cạnh Hoàng hậu để tận tâm chăm sóc.

Cũng vào năm đó, phụ thân ta nạp thiếp là Mai nương diễm lệ. Mẫu thân ta vì nếm thuốc thay Hoàng hậu mà trúng độc qua đời.

Năm sau, Mai nương sinh hạ một cặp long phụng thai, phụ thân ta liền nâng bà ta làm chính thất, còn ta bị đưa về trang viên ở quê nhà.

Từ đó về sau, ta không còn bước chân vào kinh thành nữa.

Vệ Kiêu là đệ đệ duy nhất của Hoàng hậu, là độc đinh của Vệ gia. Nghe nói Vệ Kiêu vừa mới thu phục Thông Châu, Hoàng hậu liền đặc biệt triệu hắn về, là vì muốn Vệ gia có người nối dõi.

Còn việc ban hôn ta cho Vệ Kiêu, là nhất thời cao hứng hay là để báo ân cho mẫu thân ta năm xưa, ta cũng không rõ.  

Tháng ba cuối xuân, ta xuất giá. Một người không muốn cưới, một người không muốn gả, vậy mà lại náo nhiệt như thể chuyện vui lớn nhất trên đời. Ân điển của Hoàng thượng bao la, khắp kinh thành giăng đèn kết hoa, Vệ gia còn mở tiệc linh đình ba ngày liền ở Tịch Khách Cư.

Lần đầu tiên ta gặp Vệ Kiêu là vào đêm động phòng hoa chúc. Dưới ánh nến đỏ, hắn đứng bên giường tân hôn, nhìn ta chăm chú với vẻ ngạo mạn và phóng túng.

Ta có chút chột dạ, cúi đầu, mím chặt môi.

 

Khóe miệng Vệ Kiêu nhếch lên, giọng nói pha chút giễu cợt: "Tô Nhu Nhu, ta cứ tưởng sau khi nghe những lời đó ở Tịch Khách Cư, ngươi sẽ chủ động từ hôn. Vậy mà cũng chỉ đến thế, một cô nương xuất thân từ chốn thôn quê, có cơ hội bay lên cành cao, tất nhiên sẽ không bỏ qua phú quý vinh hoa này."

 

Ta ngạc nhiên ngẩng đầu: "Vậy ra hôm đó ở Tịch Khách Cư, tướng quân cố ý nói những lời đó để chọc tức ta?"

 

Vệ Kiêu thẳng thắn: "Ta nói thật với ngươi, Vệ Kiêu ta, cả đời khinh thường nhất loại nữ nhân chỉ biết dựa dẫm vào nam nhân, vây quanh nam nhân khóc lóc kể lể. Mẫu thân ngươi có ơn với Hoàng hậu nương nương, tỷ ấy muốn ta cưới ngươi, ta sẽ cưới. Ngươi muốn thể diện, ta cho ngươi, ta chỉ hy vọng ngươi đừng quá tham lam." 

Ta nhẹ nhàng thở ra, ngược lại cảm thấy thoải mái hơn: "Tướng quân yên tâm, ta nhất định sẽ an phận thủ thường. Tướng quân cho ta một miếng cơm, ta tuyệt không dám húp thêm một ngụm canh."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nha-tuoc/chuong-2.html.]

 

Vệ Kiêu ngẩn người, cười khẩy: "Vậy là tốt nhất, ngoan ngoãn hơn cả con ngựa ta nuôi."

 

Ta nhìn Vệ Kiêu với ánh mắt đáng thương: "Nếu ta ngoan ngoãn nghe lời, tướng quân sẽ không bỏ rơi ta chứ?"

 

"Vô vị!" Vệ Kiêu thốt ra hai chữ từ khóe miệng, phất tay áo bỏ đi.

 

Tang Nhi vội vàng đi vào: "Tiểu thư, sao người lại để tướng quân đi mất?"

 

"Hắn đi mới đúng ý ta!" Ta cười đắc ý, tháo trâm cài, nhìn mình trong gương, hóa ra ta cũng có ngày xinh đẹp đến thế.

 

Mẫu thân, mối hôn sự tốt đẹp này là ân điển của Hoàng hậu, cũng là nhờ ơn của mẫu thân. Nếu con nhất quyết trốn khỏi chiếc lồng son gấm vóc này, mẫu thân có trách con không? 

Ta cứ ngỡ Vệ Kiêu sẽ mặc kệ ta sống c.h.ế.t trong phủ, không muốn gặp lại ta nữa.

 

Nha hoàn lấy cho ta một bộ váy dài màu hồng phấn bằng lụa. Chất liệu váy rất tốt, tay áo thêu hoa văn tinh xảo, thoạt nhìn còn đẹp hơn cả y phục của hai muội muội Tô gia.

 

Ta nhìn nha hoàn Xuân Thư: "Đây là...?"

 

"Phu nhân, đây là tướng quân dặn dò nô tỳ chuẩn bị cho người từ tối qua. Tướng quân đã đợi ở tiền điện, người chỉ cần trang điểm xong là có thể vào cung yết kiến Hoàng hậu nương nương."

 

"Chuyện này..." Không phải là Vệ Kiêu ghét ta sao? Đêm tân hôn hắn còn không ở lại tân phòng, cả phủ đều thấy. Tại sao hắn làm vậy?

 

 

Loading...