Nhà vệ sinh - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-07-27 16:40:47
Lượt xem: 92
Họ nhìn thấy những vũng m.á.u sau những vũng thịt thối rữa chảy ra từ đường ống dẫn nước trong phòng tắm.
Trên thịt còn có những chùm tóc rối.
Máu rỉ ra từ những cục thịt đó, gạch men trắng cũng bị nhuộm đỏ.
Sau đó chủ nhà đến.
Tôi không thể nghe thấy họ đang nói gì từ rất xa.
Tôi nhìn vào hợp đồng cho thuê trong tay của chủ nhà.
Có vẻ như cảnh sát đã bắt đầu điều tra danh tính của A.
Trong cuộc trò chuyện, cảnh sát thường xuyên nhìn về phía tôi.
Chắc họ đã biết được tôi nói dối.
Bởi vì tôi đã che giấu thân phận của A.
Người cảnh sát từng bước tiến về phía tôi, ánh mắt sắc bén như muốn nói: "Cô là đồng phạm của A."
Cảnh sát đã biến mất.
Nhưng tôi vẫn chưa hết ngạc nhiên.
Bởi vì cảnh sát nói:
“Thưa cô, đây hoàn toàn không phải là một cái xác, mà là một cục thịt lợn thối rữa. Vậy nên mới có mùi hôi. "
Kể từ khi miếng thịt lợn được cảnh sát tìm thấy, mùi hôi trong nhà đã biến mất.
Mọi chuyện là do tôi hiểu lầm, và A đã quay lại với tôi.
Mặc dù tôi không thể biết những thứ đã biến mất đang ở đâu trong ngôi nhà này, nhưng ít nhất nơi đây không có người chets.
"Cậu nói xem, tại sao C liên tục không trả lời tin nhắn của tớ."
Trong bữa sáng, tôi và A phàn nàn về bạn trai của tôi.
Trà Sữa Tiên Sinh
Anh ấy từng rất thích đến đây tìm tôi.
Nhưng sau khi tôi trở lại sau một chuyến công tác, thời gian đã qua rất lâu, anh ấy vẫn không đến.
"Nếu đàn ông không trả lời tin nhắn của cậu, chính là đang trả lời tin nhắn của người phụ nữ khác.”
Ngụ ý của A là C đã ngoại tình.
A luôn không thích C.
Sau khi ăn cơm, tôi đã gọi cho C rất nhiều nhưng vẫn vô vọng.
Tôi chỉ nhận được 1 tin nhắn vỏn vẹn 3 chữ.
“Anh đang bận.”
Đây là tuần thứ ba sau khi tôi đi công tác trở về.
Hôm nay là lần thứ ba tôi gọi cảnh sát.
Lý do gọi cảnh sát là bạn trai tôi đã mất tích.
Tôi chỉ vào bằng chứng trên điện thoại của tôi.
"Liệu anh ấy có bị lừa ra nước ngoài không? Trước đây anh ấy chưa bao giờ lạnh nhạt với tôi như vậy. "
"Hay là có người uy h.i.ế.p anh ấy?"
"Hoặc có thể anh ấy đã chets, và một người khác đã trả lời.”
Có lẽ là do hiểu lầm vụ thịt heo lần trước, viên cảnh sát phụ trách vụ án không để tâm đến những gì tôi đã nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nha-ve-sinh/chuong-5.html.]
Tôi rời đồn cảnh sát với tâm trạng thất thần.
Vừa lo lắng vừa sợ hãi, tôi phát hiện càng ngày càng không thể rời xa A.
Dù không phải là ngày giông bão, tôi cũng phải ôm A ngủ.
"Có phải cậu thích tớ không?"
Tôi ngập ngừng hỏi A.
Vì cô ấy quá hiểu tôi.
Chúng tôi giống như chị em sinh đôi.
Nếu không có C, có lẽ tôi sẽ thử yêu A rồi.
"Tớ muốn bảo vệ cậu hơn là thích cậu."
Đây là câu trả lời của A.
Không có tin tức gì về C trong ba ngày sau đó. Tôi bắt đầu nghi ngờ rằng cảnh sát đã không thật sự điều tra gì cả.
Tinh thần của tôi ngày càng không ổn
A cũng thỉnh thoảng vắng nhà.
Tôi cuộn mình trong góc sofa.
Căn nhà đang thuê im lìm, chỉ có mỗi tiếng kim đồng hồ quay đang vang lên từng giây.
Bây giờ là mười giờ.
Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng vặn khóa cửa.
"A, cậu đã trở lại!"
Tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa sắp mở.
Nhưng giây tiếp theo, toàn bộ căn nhà đàn thuê chìm trong bóng tối.
Đèn tắt.
Chỉ có ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào.
Ánh sáng xám xanh ấy phản chiếu lại hình A.
Có lẽ vì sợ bóng tối nên tôi nóng lòng chạy về phía A.
Tôi loạng choạng vài bước trong bóng tối.
Có một tiếng động lớn trong đêm tĩnh lặng.
Đó là âm thanh tôi đã va phải đồ gì đó.
Tôi đang đi dép lê, thế nên tôi cảm thấy đã bị cái gì đó kéo lại.
Nó rất mềm
Sau khi giẫm lên sẽ phát ra tiếng kêu như đạp phải miếng xốp vậy.
Tôi nhặt thứ không rõ ràng đó lên xem.
Dưới ánh trăng, khoảnh khắc tôi nhìn thấy thứ đó, tất cả tóc gáy của tôi đều dựng đứng.
Sau đó tôi rùng mình, cảm thấy da đầu mình ngứa ran.
Đó là một ngón tay.
Ngón tay đeo nhẫn, chiếc nhẫn của B.
"Cậu vẫn tìm thấy nó rồi à."
A ở cửa khẽ nói.