Nhà vệ sinh - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-07-27 16:46:07
Lượt xem: 111
A không muốn đợi thêm nữa.
A đã chặt một trong những ngón tay của B.
Giấu nó trong góc tối của ghế sofa hoặc bàn cà phê.
Đúng như mong đợi, trong vô tình tôi đã tìm thấy nó.
Ngón tay này đã trở thành bằng chứng cho vụ g.i.ế.c người của tôi.
Một ngón tay mà cô ấy đã cẩn thận lau đi tất cả và chỉ để lại dấu vân tay của tôi.
9
Đây là tuần thứ hai của tôi ở đồn cảnh sát.
Trong thời gian này, tôi đã nói với cảnh sát không biết bao nhiêu lần rằng tôi vô tội và kẻ sát nhân thực sự là A mới đúng.
Rõ ràng là họ đã không tin điều đó.
Cho đến khi đoạn phim đó hiện ra trước mắt tôi.
Tôi không ngờ rằng hệ thống camera đã cũ và bị hư vẫn có thể sử dụng bình thường.
Trong camera, tôi đang vận chuyển đồ đạc từ nhà của mình.
Mọi thứ được đóng gói trong một chiếc vali.
Nó có vẻ nặng nề và tôi trông cực kỳ căng thẳng.
"Cô đã sát hại B một cách dã man cách đây một tháng rưỡi, sau đó cho cô ấy vào vali của mình để đi ném xác."
"Làm sao có thể? Không thể nào."
Sau đó, cảnh sát cho tôi xem đoạn video thứ hai.
Bốn mươi ba ngày trước, tôi, người được cho là đang đi công tác, lại bị camera quay trúng.
Tôi chỉ đạo những người công nhân chuyển nhà di chuyển đồ đạc.
Tôi hoảng sợ và tức giận nhìn viên cảnh sát trước mặt mình.
"Tôi đã nói rằng chính A đã làm điều đó, tại sao các người cứ bắt tôi? Tại sao chứ?”
Cơ thể cuối cùng đã được tìm thấy bởi cảnh sát.
Và chỉ có dấu vân tay của tôi trên xác chết.
Điều đó cũng có nghĩa là họ có đủ bằng chứng để đẩy tôi ra tòa. Không nghi ngờ gì nữa, án tử hình đang chờ đợi tôi.
"Bị cưỡng chế phạm tội có bị kết án không?"
Tôi thừa nhận rằng tôi đã nói dối cảnh sát.
Tôi phải nói sự thật ngay bây giờ, nếu không tôi có thể không bao giờ có cơ hội để nói điều đó nữa.
Trong bản khai báo của tôi về tội ác của A, tôi đã loại bỏ phần mà tôi đã tham gia.
Vào ngày tôi đi công tác xa, A đã dùng d.a.o đ.â.m B, người thường xuyên phá rối việc nghỉ ngơi của cô vào sáng sớm.
Điều mà A không ngờ là tôi, người quên mang theo giấy tờ hợp đồng đã quay lại.
Tôi đã lao vào hiện trường phạm tội của cô ấy.
Tôi nhìn cô ấy cứa hết nhát d.a.o này đến nhát d.a.o khác vào người của B. Máu không ngừng chảy xuống đất, màu m.á.u đỏ chói lập tức hiện lên trong đầu tôi.
Lúc này tôi nghĩ A là ác quỷ.
A ngơ ngác nhìn tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nha-ve-sinh/chuong-7.html.]
"Cậu không muốn người bạn 4 năm của cậu phải vào tù chứ?”
Tôi lắc đầu nguầy nguậy muốn rời khỏi hiện trường.
Nhưng con d.a.o trên tay A vẫn rỉ máu, "Tớ không ngại con d.a.o này dính thêm m.á.u của 1 người nữa đâu.”
Dưới sự ép buộc của A, cuối cùng tôi chọn cách bao che cho cô ấy.
Tôi giúp cô ấy ném xác.
Sử dụng chiếc vali mà tôi đã định để quần áo vào.
Tôi đẩy mạnh B vào đó. Ngay cả khi B chỉ hơn 40kg.
Nhưng nó cực kì nặng
Tôi bắt taxi và ném xác phi tang.
Hôm sau tôi giúp A thay đồ đạc dính m.á.u ở nhà.
Sau đó tôi đi công tác bình thường.
Chúng tôi đến chỗ B làm việc cùng nhau sau bữa tối ngày hôm đó, chỉ để xem có ai quan tâm đến việc B mất tích không.
May mắn thay, danh tiếng của B quá tệ. Đồng nghiệp của cô ấy chỉ nghĩ rằng cô ấy đang bị bao nuôi.
Thế nên không ai đoái hoài gì đến sự sống chets của cô ấy.
Nhưng với việc sống trong một ngôi nhà đã xảy ra án mạng
Tôi luôn có thể nhớ tới cảnh tượng đẫm m.á.u ngày hôm đó.
Tôi không thể tin rằng A, người gần như hoàn hảo trong tâm trí tôi, lại giets chets B.
Tôi day dứt và cuối cùng chọn cách gọi cảnh sát.
Trà Sữa Tiên Sinh
Trước khi gọi cảnh sát, tôi đã cắt nhỏ thịt lợn và bỏ vào cống nhằm thu hút sự chú ý của hàng xóm bằng mùi hôi của nó.
Nhưng không ai muốn gặp rắc rối, và không ai chọn cách gọi cảnh sát vì cái mùi kỳ lạ này.
Bao gồm cả chú bảo trì đã tới ngày hôm đó.
Cuối cùng chính tôi là người đã lôi kéo được cảnh sát.
Tôi đã gọi họ đến kiểm tra nhà, nhưng khi họ phát hiện ra cống không có gì khác ngoài thịt lợn thối rữa, họ đã bỏ đi kiểm tra ở nơi khác.
Thay vào đó, họ nghĩ rằng tôi bị điên.
Lần này, cảnh sát không những không đưa được A ra trước công lý mà còn đưa tôi vào một tình huống nguy hiểm hơn.
Tôi đã gọi cảnh sát một lần nữa với lý do C mất tích.
Rõ ràng A không tin tôi nữa.
Có lẽ cô ấy không có ý định giữ tôi lại nên đã nghĩ đến việc dùng cảnh sát để bắt tôi.
Một khi tôi bị kết án tử hình, cô ấy sẽ được tự do, thoát khỏi những nghi ngờ.
"Tất cả những gì các anh thấy bây giờ chỉ là bằng chứng mà A bịa đặt để vu khống tôi"
Chỉ là những cảnh sát trước mặt tôi đều đang bối rối.
Họ nhìn vào biểu hiện chân thành của tôi, không có một chút dấu hiệu nói dối.
"Xin hãy tin tôi, tôi thực sự chỉ sợ vào tù nên đã không nói ra sự thật."
Tôi van xin hết lần này đến lần khác, mong cảnh sát trả lại công bằng cho tôi.
Sau đó, tôi được hộ tống đến 1 nơi.