Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NHÂN CHỨNG DƯ THỪA - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-09-15 08:43:01
Lượt xem: 124

“Mỗi lần hẹn hò của hai người, tiến độ đều do tôi lên kế hoạch. Lần hẹn hò đầu tiên của hai người là ở phố đồ ăn vặt, Tô Thần đã tặng cô một chiếc bánh kem dâu tây nhỏ bằng bàn tay, đúng không?”

Ừm, đó là lần sinh nhật đầu tiên trong đời tôi.

Lớn lên trong cô nhi viện, tôi chưa bao giờ thực sự có được một chiếc bánh kem thuộc về riêng mình, chúng tôi luôn là một đám người tranh nhau ăn, giống như những con ch.ó dữ sau khi được thả ra khỏi chuồng.

Hôm đó trời rất nóng, Tô Thần đã giấu chiếc bánh kem nhỏ rất lâu, đến lúc mở ra thì nó đã bị chảy.

Anh ta luống cuống tay chân, lúc dọn dẹp cũng hấp tấp, vội vàng, kem dính đầy mặt, chọc tôi cười ngặt nghẽo.

Anh ta xúc chỗ kem còn sót lại bằng thìa, cẩn thận đút đến bên miệng tôi.

Tôi nếm thử, rất ngọt, ngọt ngào đến khó tin.

Tô Thần cười rạng rỡ với tôi:

“Giang Tuyên, anh chúc em sau này ngày nào cũng như được tái sinh.”

Sau vụ tai nạn xe cộ, tôi phải một mình đối mặt với bóng tối, hận không thể nghiền nát những ký ức vui vẻ trong quá khứ để lấp đầy thế giới tàn khốc, hoàn toàn mới này.

Nhưng tất cả đều là giả.

Quan Thiến vẫn đang thao thao bất tuyệt:

“Lần đầu tiên anh ta đưa cô đến khách sạn, cũng là do tôi đặt phòng cho hai người.”

“Ồ, đêm đầu tiên của cô, là ở trong căn phòng giảm giá đặc biệt đấy, hahaha.”

Có thứ gì đó trong lòng tôi như muốn phá vỡ lớp vỏ, đó là ác ý nảy sinh từ nỗi đau và ghen tị.

“Để “hạ thủ” với đứa nhà quê như cô, Tô Thần đã phải chịu rất nhiều ấm ức đấy. May mà tranh của cô bán rất chạy, đã kiếm được kha khá tiền cho chúng tôi. Chỉ tiếc là, đôi mắt không còn nữa, cô cũng hết giá trị lợi dụng rồi, vậy thì giữ cô lại làm gì?”

Tôi không phản bác, từ đầu đến cuối, biểu cảm trên mặt vẫn không hề thay đổi.

Tôi bình tĩnh mở khóa dây xích cửa.

Tinh Lan

“Tô Thần ở nhà, trong phòng ngủ.”

Tôi nghiêng người, nhường đường, làm động tác “mời”.

“Cô tự mình vào tìm anh ta đi, tôi không làm phiền hai người nữa.”

 Cứ như vậy, cô ta đi vào, tôi rời đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-chung-du-thua/chuong-5.html.]

Giây phút đóng cửa lại, tôi nghe thấy tiếng động người phụ nữ ngã xuống đất từ trong phòng ngủ.

Tôi chạy qua hành lang dài, liều mạng chạy về phía thang máy. Thang máy đi thẳng xuống, nhưng điều kỳ lạ là, cả quãng đường, tôi không gặp bất kỳ người hàng xóm nào.

May là tôi khá quen thuộc khu vực này, ra khỏi cửa rẽ phải, đi dọc theo con đường lát đá là có thể đến trạm bảo vệ!

Chỉ cần có thể ra ngoài, mọi chuyện đều dễ nói!

“Rầm” một tiếng, tôi đụng trúng một người, tôi vội vàng túm lấy cổ tay đối phương, cầu xin báo cảnh sát.

Nhưng ngay sau đó, tiếng cười khẽ quen thuộc vang lên từ đỉnh đầu.

“Tuyên Tuyên, chạy nhanh như vậy, muốn đi đâu?”

Giọng nói này như sấm sét giữa trời quang, nổ vang bên tai tôi, m.á.u trong người tôi như đông cứng lại.

“Tuyên Tuyên, quên nói cho em biết, sáng nay ban quản lý chung cư bảo trì đường, đã đặt biển báo cấm đi lại rồi. Em xem em kìa, cứ như con kiến nhỏ, đi lòng vòng một hồi, bây giờ lại quay về tầng hầm B3 rồi.”

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, đánh trống lảng:

“Em… em ra ngoài đi dạo một chút thôi, anh nói chuyện với Quan Thiến xong rồi sao?”

“Yên tâm, anh đã tiễn cô ta đi rồi.” Tên sát nhân mỉm cười, “Sẽ không bao giờ đến làm phiền chúng ta nữa.”

Tiễn đi, là hình thức tiễn đi như thế nào? Trên đường bị đưa về nhà, đầu óc tôi ong ong, bây giờ trong nhà đã có hai t.h.i t.h.ể rồi.

Tôi sẽ trở thành người thứ ba sao?

Cửa thang máy mở ra, tôi đột nhiên kéo tay người đàn ông:

“Lúc Quan Thiến vào, em nghe thấy tiếng bước chân ở gần đó, chắc là có người… nhìn thấy cô ta đi vào.”

Giọng nói của tôi vẫn luôn nhỏ nhẹ, lại còn luôn tự ti, cúi đầu, chênh lệch về vóc dáng khiến người đàn ông phải cúi người xuống.

Nghiên cứu cho thấy, con người cần 21 ngày để hình thành một thói quen, kỳ thực không phải vậy, chỉ cần vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi, cũng có thể hình thành nên một thói quen nào đó.

Đó là quán tính mà ngay cả bản thân hung thủ cũng không nhận ra.

Chính là lúc này!

Trong tích tắc hắn ta đến gần, tôi dùng con d.a.o gấp đã giấu sẵn từ trước, đ.â.m mạnh vào gáy hắn ta!

 

 

Loading...