Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 100
Cập nhật lúc: 2024-09-25 19:30:34
Lượt xem: 11
Chương 100:
Là một học giả lâu năm, ông cụ biết rằng bất kỳ bài viết nghiên cứu nào được viết quá cầu kỳ cũng không được coi là tốt, ngược lại bài viết hay là do người viết phải có trình độ thâm sâu, nắm rõ bản chất bên trong của nó, biến nó thành thứ đơn giản, dễ hiểu.
Chỉ là ông cụ không chắc ba bản thảo này có phải do một người viết ra hay không, nếu thật sự cùng một người viết, vậy chẳng phải quá tuyệt vời hay sao? Một con người giỏi cả ba môn học khó, thật đáng ngưỡng mộ! Và cũng thật đáng tiếc cho một nhân tài lại ở chốn huyện thành xa xôi, nhỏ bé. Giáo sư Thẩm bỗng nổi lên một chút hứng thú, nếu lần sau vị Tô tiên sinh này còn gửi bản thảo hay nào khác tới đây, ông cụ nhất định sẽ tìm ra vị đó mà gặp mặt thử một lần để thử xem xem tài giỏi tới mức nào.
Ông cụ nhìn xem thêm lần nữa, cảm thấy không có chỗ nào cần sửa đổi liền chuyển thẳng cho tổng biên tập xét duyệt, mọi người trong tòa soạn thừa biết ông đã cho qua loại bản thảo chuyên môn này thì đương nhiên bên tổng biên tập sẽ dễ dàng cho qua.
Tống Sở ở nhà bẻ khớp tay mà lo lắng chờ đợi đến hôm thứ ba, hôm nay vừa may là ngày cuối tuần, không cần phải đi học. Tô Chí Phong và Mã Lan muốn đi ra ngoài tìm người mua vé lương thực, nên có ý định đưa hai đứa nhỏ đến nhà ông bà nội Tô, dù gì ông bà cụ cũng đã ngỏ lời cứ đến ngày nghỉ thì đem các cháu sang thăm, lâu không gặp các cháu đ.â.m ra trong lòng hai ông bà cụ không khỏi nhớ nhung.
Tống Sở nằng nặc không chịu đi: "Con muốn ở nhà cùng anh Tiểu Bác chờ thư hồi âm."
Tô Chí Phong và Mã Lan đâu thể nói gì, chẳng lẽ nói với tụi nhỏ rằng bản thảo của bọn chúng sẽ không được duyệt qua sao? Dù mỗi ngày có đem bản thảo đi gửi bưu điện thì Tiểu Bác cũng chưa chắc gì được họ kiểm duyệt qua, có khi họ chỉ chọn những bài viết của các vị học giả có tiếng tăm.
Nhưng nhìn ánh mắt đầy sự mong chờ của hai đứa trẻ, hai vợ chồng thực sự không đành lòng. Thôi thì làm theo cách khác, cho tụi nhỏ đến nhà ông bà nội vào buổi tối cũng được.
Sau khi thống nhất như vậy, hai người liền rời đi để hai đứa nhỏ ở nhà. Cha mẹ vừa rời đi, Tống Sở cùng Giang Bác liền đem hai chiếc ghế nhỏ dưới sân lên ngồi để làm bài tập, hai người vừa làm vừa hướng mắt nhìn ra cổng.
Hàng xóm xung quanh đây cũng như những thầy cô khác ở trong trường đều biết đến hai đứa nhỏ nhà giáo viên Tô, nhìn con nhà người ta nghiêm túc làm bài, còn con nhà mình ngày ngày chỉ biết quậy phá khắp nơi, họ tự dưng thấy trong người bực bội hẳn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-100.html.]
Trước đây có người miệng lưỡi ác ý, nói xấu sau lưng vợ chồng Mã Lan không sinh được con, bây giờ hai người có con rồi, đứa nào đứa đấy không những đẹp sắc sảo thông minh làm đám người đó có chút chột dạ lẫn ghen tị.
Một thím đang bận giặt quần áo kế bên nhà hỏi vọng sang: "Sở Sở, cha mẹ có đối xử tốt với tụi con không?"
Tống Sở ngoan ngoãn đáp lời: "Có ạ, siêu tốt luôn ạ!" Bởi cô muốn cho mọi người biết cha mẹ thương hai người họ đến cỡ nào.
Thím kia nghe xong có chút cứng họng liền chuyển đổi mục tiêu: "Cha mẹ thương con nhiều hơn hay Tiểu Bác nhiều hơn?"
Giang Bác phản hồi ngay: "Đều thương tụi con như nhau ạ."
TBC
Thím kia cảm thấy hai đứa nhỏ thật không dễ chọc, nhưng vẫn tiếp tục nói thêm: "Nếu như có một ngày cha mẹ có em bé là con ruột hai người họ thì sao, hai đứa không sợ cha mẹ không thương yêu nữa à?"
Tống Sở nghiêm túc hỏi lại thêm lần nữa: "Thím nói sau này mẹ Mã Lan sẽ có em bé sao ạ?"
"Ừ, sau này mẹ Mã Lan sẽ có em bé, con sợ à?"
"Có gì phải sợ, sau này mẹ Mã Lan sinh em bé chẳng phải con sẽ được làm chị sao, anh Tiểu Bác cũng sẽ được làm anh cả trong nhà."
"Ừm… Cha mẹ hết thương hai đứa thì tính sao?"