Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 102
Cập nhật lúc: 2024-09-25 19:31:04
Lượt xem: 14
Chương 102:
Bà Hồ giải thích: "Sở Sở nói thư này ở tòa soạn báo của tỉnh gửi cho Tiểu Bác, tôi nghe qua cảm thấy con bé nói láo nên đưa bà xem."
Cô giáo Lưu đọc thoáng qua, đúng là tòa soạn báo gửi tới, nội dung thư rất ngắn, chỉ mấy câu, cũng không có bí mật gì. Trong thư viết: bản thảo đã được thông qua, sẽ đăng trên báo hai số sau, mong ngài Tô Giang Bác hãy tiếp tục viết và gửi bản thảo đến tòa soạn.
Cô giáo Lưu nhìn thật kỹ tên của người ghi trong thư, xác nhận không phải Tô Chí Phong mà là Tô Giang Bác.
Bà ấy tủm tỉm cười: "Cha con lấy tên con làm bút danh phải không?"
Tống Sở bực mình nhấn mạnh: "Không phải cha viết, là anh Tiểu Bác viết."
Cô giáo Lưu lặng thinh.
Bất luận cô giáo Lưu có tin hay không thì hàng xóm xung quanh và các giáo viên trong trường đều mặc định do Tô Chí Phong viết.
Lương tháng của một giáo viên trung học chỉ hơn ba mươi nhân dân tệ, viết một bản thảo nhận được mười nhân dân tệ, xem ra rất có tiền.
Buổi trưa, vừa hay Mã Lan và Tô Chí Phong trở về nhà, bọn họ đã vây kín xung quanh hai người.
Tất cả mọi người ở đó nhốn nháo hỏi Tô Chí Phong có phải ông là người viết bản thảo và nhận được số tiền mười nhân dân tệ hay không.
Tô Chí Phong lúng túng không trả lời, thay vào đó Mã Lan: "Không phải đâu, người viết bản thảo được đăng trên báo là con trai Giang Bác nhà chúng tôi."
Tô Chí Phong dù cho có khả năng nhưng cũng không thể viết hay như thế được, cô giáo Lưu dường như vẫn chưa tin: "Thật sự là Tiểu Bác à? Tôi cứ tưởng thầy viết rồi lấy tên con trai làm bút danh."
Tô Chí Phong giải thích thêm lần nữa: "Tôi không có khả năng để viết, chính thằng bé đã viết nó."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-102.html.]
Mọi người trong sân bất ngờ không nói nên lời, là thật sao? Hai vợ chồng không chần chừ nữa, bước vội vào trong nhà.
TBC
Lúc này, hai anh em đã làm bài tập xong và đang nghiên cứu tờ tiền ở nhà, hai người đang tò mò vì không biết tiền đã được tạo ra như thế nào.
Thấy cha mẹ trở về, Tống Sở vội vàng cầm tờ tiền chạy tới hỏi: "Mẹ, mẹ có nhìn thấy không? Đây là tiền anh Tiểu Bác nhà mình kiếm ra đó?"
Mã Lan cầm lên xem, đúng là một phong thư có ghi tên Tô Giang Bác và một xấp tiền tổng mười nhân dân tệ.
Đôi mắt bà đột nhiên cảm thấy cay nóng.
Niềm tự hào len lỏi trong lòng Mã Lan, cả đời bà có một tương lai không tươi sáng nhưng con trai bà có một tương lai rộng mở hơn người khác.
"Anh trai Tiểu Bác nhà chúng ta thật có tiền đồ mà!"
Tô Chí Phong khá coi trọng lá thư, nhìn trong thư khẳng định bài viết của Giang Bác sẽ xuất hiện trên trang báo, còn nhắn nhủ Giang Bác tiếp tục viết làm ông vui mừng đến bế con trai đưa lên cao. "Con trai giỏi quá, làm cho cha nở mày nở mặt!"
Hôm nay hai vợ chồng mua được một ít phiếu thực phẩm, xem như có thể chống đỡ một thời gian dài, hơn nữa đây còn là ngày vui của Giang Bác nên Mã Lan và Tô Chí Phong quyết định làm một bữa cơm thật linh đình, không những nấu một nồi cơm trắng, trên bề mặt còn xấp thêm mấy miếng thịt hun khói cắt lát.
Trong khi nấu ăn, liên tục có người đến nhà Tô Chí Phong để hỏi thăm. Chủ yếu là hỏi việc có thật là Giang Bác viết hay không, viết về cái gì? Sao lại được xuất hiện trên trang báo sớm vậy?
Họ ở đây đã lâu hiếm khi thấy có bài báo nào từ huyện Bình An được đăng lên, dù có xuất hiện đi chăng nữa thì cũng chỉ là bài báo của một số công ty lao động, công xưởng thép do nằm trong một đơn vị lớn của tỉnh nên cũng xuất hiện vài lần. Nói gì thì nói, bọn họ vẫn chưa bao giờ thấy qua việc này trước đây.
Điều đáng để tâm hơn là tại sao tên đứa trẻ này lại xuất hiện trên các mặt báo sớm như vậy?
Mã Lan khiêm tốn nói: “Viết gì tôi xem cũng không hiểu, có thể là trùng hợp người ta ấn tượng mà được coi trọng đến. Xác thật đứa nhỏ rất thông minh, viết ra những điều quả thực sâu sắc, ngay cả Chí Phong nhà tôi xem cũng không hiểu.”