Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 129
Cập nhật lúc: 2024-09-26 06:10:17
Lượt xem: 30
Chương 129:
Tống Sở nhìn cô nhỏ, cảm thấy hệt như ông nội của mình. "Cháu chào cô nhỏ, cháu là Sở Sở, rất vui được gặp cô nhỏ ạ.”
Tô Văn Lệ trưng ra vẻ nghiêm túc gật đầu, xem như đáp lời. Nói như thế nào đi nữa đây cũng là hài tử của Mã Lan, hơn nữa còn không phải là con ruột của anh Ba nhà cô ấy, nên không thân thiết nổi.
Cái nhìn này, giống hệt như bà nội Tô đã nói cùng Tống Sở: "Bà nội, cô Út vừa nhìn một cái, hệt như một người cấp cao đang nhìn luôn á.”
Bà nội Tô nhất thời vui vẻ.
Ngay cả Tô Văn Lệ cũng chịu không nổi, khóe miệng nhịn không được cong lên.
Bà nội Tô cười nói. "Giống người cấp cao nào ấy nhỉ?”
"Giống như ông nội của cháu, ông nội là hiệu trưởng, là một người cấp bậc rất rất cao trong trường luôn đấy ạ." Đối với học sinh tiểu học mà nói, hiệu trưởng chính là người cấp bậc cao, còn lợi hại hơn cả giáo viên.
Bà nội Tô rất cao hứng, cảm thấy đứa nhỏ rất biết nói chuyện, vừa khen là liền khen một lúc hai người, bà cụ vuốt cái đầu nhỏ của Tống Sở nói. "Đúng vậy, không sai, cô nhỏ của các cháu giống ông nội các cháu nhất.”
Tô Văn Lệ: "..."
Mã Lan bên cạnh vụng trộm vui vẻ, sau đó chia sẻ quần áo mới mua với Từ Mỹ Lệ.
Từ Mỹ Lệ vừa nhìn, quả nhiên mở to hai mắt. "Ôi chao, cái này thật đẹp, là kiểu mới đây. Nhất định là từ thành phố S mới chuyển tới đây, sớm biết vậy tôi cũng đi tỉnh thành rồi, hôm nay vì tới bên này tôi mới không đi tỉnh thành, chắc chắn ngày mai sẽ không có rồi.”
Phùng San cũng trông mong nhìn, dù có thanh cao đến đâu vẫn có tình yêu cái đẹp.
Ba người phụ nữ ngồi cùng nhau vuốt ve quần áo mới, trò chuyện vui vẻ.
Bên này, Giang Bác cũng bị Tống Sở gọi tới chào hỏi cô nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-129.html.]
Giang Bác không lạnh không nhạt gọi một tiếng "cô Út", Tô Văn Lệ cũng không mặn không nhạt "ừ" một tiếng. Chỉ cảm thấy quả nhiên là hài tử thím Ba nuôi, nhìn như thế nào cũng không khiến người khác yêu thích.
Ngược lại, chồng của Tô Văn Lệ là Hứa Nguyên Kiều đã lì xì cho hai đứa nhỏ.
Anh ấy và Tô Văn Lệ cũng vừa sinh con không lâu, là con trai, nhưng tuổi vẫn còn nhỏ nên lần này không mang về.
Biết hai đứa trẻ là thông minh anh ấy không khỏi quan tâm, đặc biệt là Giang Bác, những bài viết được đăng trên báo anh ấy đều đã đọc qua. Hiện tại nhìn thấy tác giả trước mặt, trong lòng không khỏi rung động.
Anh ấy cười nói chuyện phiếm với Giang Bác. "Nghe nói gần đây cháu vẫn viết bản thảo gửi đến tòa soạn? Có thể cho chú cơ hội trao đổi hay không.”
Dù sao cũng đã cầm bao lì xì của người ta, Giang Bác liền mở miệng nói. "Gần đây không có ý định viết thêm, cháu có kế hoạch khác." Hiện tại vẫn còn bản thảo viết trước đó, lâu lâu gửi một lần là được.
Hiệu trưởng Tô vừa nghe cháu trai lại có kế hoạch, lập tức tiến lại gần. "Tiểu Bác a, nói cho ông nội nghe với, lại có kế hoạch gì rồi? Có muốn cùng ông nội thương lượng hay không, lần trước con viết cái kia, ông nội một chữ cũng chưa được xem qua, trong lòng rất tiếc nuối nha.”
Giang Bác trả lời. "Có thể sẽ không cho ông tham gia được, lần này có chút vất vả hơn trước đó.”
"Không có việc gì, ông nội không sợ vất vả nhất." Hiệu trưởng Tô cam đoan.
Giang Bác suy nghĩ một chút, nếu ông nội Sở Sở cảm thấy hứng thú như vậy, cũng không thể làm cho ông cụ thất vọng. "Cháu chuẩn bị trợ giúp huyện cải tiến động cơ xe một chút, đến lúc đó phải đi khảo sát tình hình động cơ trong huyện, chuyện đấy sẽ rất vất vả.”
Hiệu trưởng Tô"... Sao đột nhiên lại có động cơ nữa? ”
Mặc dù ông cụ biết rằng mưa nhân tạo và động cơ đều thuộc về vật lý, nhưng dường như nó vẫn khác nhau rất xa. Ông cụ không phải là nhà nghiên cứu, nhưng cũng biết làm nghiên cứu tựa hồ đều nên chú ý vào một phương hướng.
Ví dụ như chuyên về vật liệu, máy móc, thiên văn học...
Giang Bác nói. "Hôm nay khi nhà cháu trở về, xe bỗng bị hỏng giữa chừng, rất phiền phức, huyện rất cần phải nhanh chóng sửa đổi động cơ.”
TBC
Tống Sở cũng gật đầu. "Đúng vậy, chúng cháu phải đợi đến gần một tiếng đồng hồ đấy ạ! Nếu anh Tiểu Bác có thể làm cho xe không hỏng thì tốt rồi.”