Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 159
Cập nhật lúc: 2024-09-26 22:27:37
Lượt xem: 21
Huyện trưởng Lữ nói: "Cậu còn có công việc khác, công việc gì, cần huyện hỗ trợ cho cậu không?"
Giang Bác lắc đầu đáp: "Không cần, tôi tự học hỏi."
Huyện trưởng Lữ tò mò, đứa nhỏ thông minh như vậy, rốt cuộc bình thường học cái gì. "Bây giờ cậu đã học được gì?"
“... Tư tưởng giáo dục đạo đức."
“...” Huyện trưởng Lữ thật sự bị sặc, sau khi ho khan xong nói: "Đúng là nên chăm chỉ học một chút."
Buổi tối khi Thư ký Lý đưa Giang Bác về, còn thuận tiện đưa phần thưởng bên khu vực kia cho anh cầm về.
Một ít dầu, còn có bún sợi khô, đều là đồ tốt, mấy người hàng xóm ngoài hành lang thấy được, đỏ mắt vô cùng, chờ sau khi Thư ký Lý đi, đều đến nghe ngóng sao lại được tặng đồ.
Mã Lan cũng không rõ, lập tức hỏi con trai mình.
Giang Bác rất kiên nhẫn giải thích với người trong nhà: "Huyện trưởng nói đây là do khu vực ban thưởng, chính là thưởng cho việc cải tiến động cơ."
Mã Lan biết chuyện này còn kinh động đến khu vực.
Mấy người hàng xóm thế mới biết, thì ra thời gian trước trong huyện náo nhiệt cải tiến xe, vẫn là do Tiểu Bác nhà thầy giáo Tô người ta làm.
Ai nấy đều trợn mắt há mồm, muốn tìm Mã Lan buôn chuyện, Mã Lan tỏ ý nhà mình muốn ăn cơm, có thời gian sẽ nói chuyện sau, bà nhanh tay đóng cổng lại không cho người khác có cơ hội để buôn chuyện.
Mã Lan đương nhiên không có thời gian buôn chuyện cùng bọn họ, bà còn có chuyện muốn hỏi con trai mình. "Con trai à, nghe Sở Sở nói con muốn chế tạo xe? Sao con lại học được chế tạo xe?"
Giang Bác nói: "Không phải xe tốt gì, xe rất đơn giản." Thời này, huyện chỉ có thể làm loại xe này, ngay cả tốc độ cao cũng không làm được.
Đây không phải trọng điểm có được hay không, trọng điểm là chế tạo xe.
Đầu tiên là cải tiến động cơ, bây giờ lại muốn chế tạo xe, thằng bé vẫn còn con nít.
Mã Lan cảm thấy hoài nghi cuộc sống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-159.html.]
Tô Chí Phong nghiêm túc hỏi: "Con nghĩ như thế nào mà muốn chế tạo xe? Con thật sự biết sao? Con trai, đây cũng không phải là chuyện nhỏ, nếu không trước tiên để cha dạy con học đi xe, đợi khi con lớn lên, con cũng có thể tự mình đi xe đạp."
Con trai mà, chắc chắn là yêu thích xe.
Giang Bác nói: "Đạp xe quá mệt mỏi."
TBC
“...”
Lúc này Tống Sở cũng hoàn thành công việc viết cốt truyện hôm nay, chạy tới tham gia náo nhiệt: "Con biết, xe của anh Tiểu Bác là xe điện nhỏ."
Giang Bác đưa tạo hình xe của mình ra cho cha mẹ xem.
Xe này tạo hình có chút lạ, giống xe ba bánh, nhưng hình như cao cấp hơn một chút so với xe ba bánh.
Giang Bác nói: "Khả năng còn phải cải tiến, hôm nay đã nói với Huyện trưởng Lữ, bọn họ cho tài nguyên nhiều hơn con nghĩ, có lẽ sẽ có thể làm chiếc xe tốt hơn."
Mã Lan hỏi: "Con trai, con sẽ làm xe thế nào?"
Mưa nhân tạo và cải tiến động cơ còn có thể nói là học kiến thức từ trên sách, nhưng chế tạo xe có vẻ như không thể học được từ trên sách.
Giang Bác nghĩ ngợi: "Khi nhìn động cơ, thì thuận tiện nhìn cấu tạo." Nói xong lại nghiêm túc giải thích nói: "Xe con làm đơn giản hơn chiếc xe lớn, không phức tạp như vậy."
“..." Mã Lan và Tô Chí Phong đều không tưởng tượng nổi, sau khi nhìn cấu tạo, trong đầu liền có thể hình dung cơ cấu chế tạo xe sao?
Tống Sở lo lắng họ nghi ngờ, lên tiếng: "Anh Tiểu Bác chúng ta là thiên tài, chuyện thiên tài làm, người bình thường như chúng ta chắc chắn không hiểu, cha mẹ hai người đừng lo lắng."
Cặp vợ chồng cảm thấy con gái nhà mình nói rất đúng, con của họ bản lĩnh quá lớn, đứa lớn hình như cũng không cần họ lo lắng, cũng lo lắng không được.
Vì vậy Giang Bác lại bắt đầu bận rộn với chuyện cải tiến xe.
Anh thoả thuận với huyện là tập trung một ngày kiểm tra xe, sau đó cho anh một tuần lễ để vẽ.
Lần này huyện còn cung cấp cho giấy vẽ chuyên dụng, mỗi ngày Giang Bác lên lớp là vẽ, tan học lại kèm cặp Tống Sở làm bài tập.