Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 177
Cập nhật lúc: 2024-09-28 08:13:56
Lượt xem: 17
Cô giáo nói đúng, những đứa trẻ thông minh sẽ có mọi thứ mà chúng muốn, hãy nhìn Giang Bác và Tống Sở mà xem, họ thông minh thậm chí còn có cả một chiếc ô tô riêng.
Phải nói rằng Giang Bác đã mở ra cánh cửa đến thế giới mới và mở rộng tầm nhìn cho đám nhỏ.
Trong lớp, Tống Sở đưa cho Giang Bác một chai nước nóng, sau đó lại ấp bàn tay nhỏ bé ấm áp của mình lên phía trên tay anh để sưởi ấm cho anh.
Tuy Giang Bác đã bảo cô đeo găng tay trước khi cầm tay, còn bắt cô phải xoa hai tay vào nhau để giữ ấm.
Nhưng cô vẫn hà hơi vào tay anh: “Anh Tiểu Bác, tay anh ấm chưa?”
Giang Bác mỉm cười trả lời: “Ấm hơn rồi, em tiếp tục đi.”
“Vâng!” Tống Sở tiếp tục hà hơi vào tay anh.
Tan học, hai đứa phóng xe đi trong sự ngỡ ngàng của mọi người, Tống Sở có chút xấu hổ: “Anh Tiểu Bác, rất nhiều người đang nhìn chúng ta.”
Giang Bác vừa lái xe vừa nói. “Em tập làm quen với điều đó đi.”
Một đám trẻ con lẽo đẽo theo sau, chúng nghĩ rằng thật tuyệt khi con trai lái xe, đấy mới là cuộc sống mà bọn chúng muốn.
Tô Bảo Cương còn tự hào nói: “Nhìn thấy cái xe tốt đó chưa? Em ba của tôi nói rằng sau này sẽ tặng nó cho tôi đấy.”
Những lời này khiến mọi đứa trẻ khác đều ghen tị, tại sao chúng không có một người anh hay em quyền lực như vậy trong gia đình mình và tặng cho chúng một chiếc xe như thế.
Tô Bảo Lượng và Tô Bảo Minh không vui, Tô Bảo Lượng nói: “Tại sao lại không phải là cho em mà lại là cho anh? Em ba cũng không nói là cho ai mà, trong số chúng mình thì em mới là người giỏi nhất.”
Tô Bảo Cương nói: “Anh là anh cả, cho anh trước rồi anh sẽ cho em.”
Tô Bảo Minh nói: “Chị Sở Sở yêu em nhất nên chị ấy nhất định sẽ cho em.”
Tô Bảo Phương tự hào nói: “Cho dù xe cho ai đi nữa thì ghế phụ cũng chỉ có thể là của em, các anh đều là tài xế của em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-177.html.]
“…”
TBC
…..
Sau khi Giang Bác đưa Tống Sở về nhà, anh liền cùng với Thư ký Lý đến huyện, nhưng anh không lái xe, dù sao thì Thư ký Lý cũng đi xe đạp đến đây. Giang Bác muốn tiết kiệm than nên chỉ có thể không vui ngồi đằng sau xe đạp rồi suy nghĩ về chuyện khen thưởng kế tiếp, lúc đấy anh nhất định phải xin thêm than đá mới được.
Huyện trưởng Lữ đã sớm ngồi chờ ở văn phòng, tuy hôm nay là một ngày lạnh giá nhưng trong lòng ông ta vẫn luôn nóng như lửa đốt.
Biết rằng Giang Bác không uống nước đường đỏ nên ông ấy đã chuẩn bị sữa mạch nha.
Đây là lấy một thìa từ trong khẩu phần ăn một tháng của cháu ông ta.
“Tiểu Bác, cháu đang nghĩ gì thế?”
Giang Bác trả lời: “Kỳ thi tốt nghiệp sắp đến rồi nên cháu rất bận, phải đợi đến sau kỳ nghỉ đông.”
Kỳ thi cuối kỳ là gì, thi cuối kỳ như thế nào? Huyện trưởng Lữ nín thở, ông ta không hiểu nổi, chỉ là kỳ thi cuối kỳ cấp tiểu học thôi mà, Giang Bác để ý làm gì? Với trình độ của anh, ngay cả sinh viên đại học cũng không thể sánh được, với lại anh đang học trường tiểu học nào?
“Hay là để bác nói chuyện với hiệu trưởng trường cháu, cháu sẽ không cần phải làm bài kiểm tra nữa.”
“Là Sở Sở muốn đi thi, cháu nhất định phải đi thi.” Sở Sở luôn muốn đạt hạng nhất trong kỳ thi.
Huyện trưởng Lữ: “…”
Giang Bác nói. “Cháu đến đây chỉ để nói với bác là cháu đang đi học và rất bận, chúng ta sẽ nói chuyện này sau kỳ nghỉ đông, với cả việc chiếc xe không thể sản xuất được.”
“Tại sao, đó không phải chỉ là một chiếc xe hơi thôi à?”
Giang Bác không nhịn được trợn tròn mắt. “Vậy bác lấy chiếc xe kia đi, xem xem có thể dùng được hay không?”
Cái đó chắc chắn sẽ không hoạt động tốt, hiệu suất của nó quá tệ, bản thân Huyện trưởng Lữ biết rõ đều đấy, cho nên ông ta mới muốn Giang Bác thay đổi kỹ thuật một chút, ông ta cảm thấy Giang Bác có khả năng này.
Giang Bác không còn kiên nhẫn nói chuyện nữa rồi, nhưng anh vẫn cố gắng kiên nhẫn thêm một chút nữa vì nghĩ về than đá và nhu cầu kiếm phiếu mua hàng sau kì nghỉ đông.