Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 184
Cập nhật lúc: 2024-09-28 08:17:48
Lượt xem: 18
Dưới ánh mắt mong đợi của mọi người trong công xưởng thép, Huyện trưởng Lữ đã đến công xưởng cùng với Thư ký Lý và Tiểu Bác, Xưởng trưởng Cổ cũng đi cùng ông ta, Xưởng trưởng Cổ biết mình thiếu chút nữa vì cái nhỏ mất cái lớn, lúc này đang chột dạ.
Quản lý và phó Quản lý của công xưởng thép đích thân tiếp Huyện trưởng Lữ.
Một số người nhìn thấy Giang Bác ở cùng một chỗ với bọn họ không khỏi xôn xao.
"Đứa nhỏ kia là..."
Xưởng trưởng Cổ trịnh trọng giới thiệu: “Đây là kỹ thuật viên trưởng của chúng tôi, đồng chí Tô Giang Bác."
"..."
Huyện trưởng Lữ tiếp lời: "Đây là con trai của đồng chí Mã Lan trong công xưởng của mọi người, lần trước được cấp trên khen thưởng."
Lúc này những người đứng đầu công xưởng thép mới tỉnh ngộ, đúng thật là có chuyện như vậy, họ biết rằng hình như Giang Bác đã làm được điều gì đó tốt nên lần trước đồng chí Mã Lan mới được chuyển vị trí.
Trước đây còn tưởng chỉ là trùng hợp, hóa ra người không ngờ tới này lại trở thành kỹ thuật viên trưởng.
Còn đi theo làm việc chung với Huyện trưởng Lữ.
Mọi người đều tôn trọng quy tắc, tuy còn nhỏ nhưng khi có địa vị, vẫn chào hỏi như người lớn.
Giang Bác biết rằng đây là lãnh đạo đơn vị của mẹ mình, vì vậy lịch sự trả lời lại: "Xin chào."
Sau khi gặp nhau, Huyện trưởng Lữ đề xuất xem xét thép trong công xưởng, điều quan trọng nhất là xem xét loại thép tốt nhất, loại có thể sử dụng cho động cơ.
Xưởng trưởng Cao hỏi: “Trong huyện thực sự sẽ chế tạo động cơ sao?"
Xưởng trưởng Cổ nói một cách tự hào: “Chúng tôi có kỹ thuật, nhưng nó phụ thuộc vào việc thép của các ông có thể được sử dụng được hay không.”
Công xưởng thép ở huyện Bình An có thể được coi là một công xưởng thép lớn, có rất nhiều loại vật liệu thép.
Nhóm người nhanh chóng đến nhà kho để xem 'kho báu' của công xưởng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-184.html.]
“Mã Lan, đó là Tiểu Bác nhà chúng ta thật ư.” Từ Mỹ Lệ và Mã Lan đứng ở bên tường, nhìn một đám lãnh đạo đi qua, đứa trẻ đứng trong đó thật sự nổi bật.
"Trông rất đẹp mắt, đó phải là Tiểu Bác nhà chúng ta, không thể sai được." Từ Mỹ Lệ nói.
Mã Lan cũng nhìn sang: “Đúng là Tiểu Bác."
Từ Mỹ Lệ đau lòng ôm đầu nói: "Tôi lại không bằng một đứa nhỏ! Tôi không thể chỉ trích Tiểu Cương,Tiểu Minh nữa rồi, bản thân tôi còn không có mặt mũi bằng tụi nhỏ."
Mã Lan xoay người tiếp tục làm việc, vẻ mặt đầy cảm khái nói: "Tôi đã sớm có loại nhận thức này."
TBC
Giang Bác cùng mọi người xem xét thép trong công xưởng, sau đó phát hiện ra rằng mặc dù chất lượng thép vẫn không quá mức tốt lắm nhưng nó vẫn có thể chịu được mã lực động cơ lớn hơn.
"Mặc dù vật liệu không tốt lắm, nhưng cũng có thể miễn cưỡng dùng."
Huyện trưởng Lữ và Xưởng trưởng Cổ thở phào nhẹ nhõm, có thể sử dụng là tốt.
Các vị lãnh đạo của công xưởng thép không hài lòng, Xưởng trưởng Cao nói: "Đây là kho báu của công xưởng chúng tôi! Cái gì mà không được tốt lắm?"
Huyện trưởng Lữ nói: “Ông Cao, bình tĩnh lại đi, chúng ta phải cởi mở tiếp thu ý kiến, sau này mới có thể luyện ra thép tốt hơn."
Xưởng trưởng Cao nói: “... Đây là kỹ thuật tốt nhất của chúng tôi cho đến nay, tỉnh thành bên kia cũng dùng loại kỹ thuật này."
Giang Bác nghĩ đến mẹ mình đang làm việc trong công xưởng này, cho nên liền nói: "Khi nào cháu rảnh, sẽ giúp công xưởng xem xét cải thiện một chút."
Lãnh đạo công xưởng thép: "..." Thằng nhóc này lá gan cũng thật lớn!
Huyện trưởng Lữ lộ ra vẻ kinh ngạc mừng rỡ, hiện tại ông ta rất tin tưởng Giang Bác, cảm thấy lời Giang Bác nói chưa bao giờ sai, cậu nhóc một khi đã nói giúp đi xem một chút liền thật sự có thể cải tiến được: “Được được được, đến lúc đó tới xem một chút."
Vì nhu cầu cải tiến kỹ thuật cao hơn, Giang Bác phải trở về chỉnh sửa bản thiết kế một lần nữa.
Huyện trưởng Lữ chột dạ nên cũng không thúc giục Giang Bác, tuy rằng trong lòng rất nóng nảy, nhưng ngoài miệng vẫn nói cậu nhóc thong thả.
Khi Mã Lan về nhà vào buổi trưa, lập tức hỏi Tiểu Bác của mình: "Tiểu Bác, mẹ đã nhìn thấy con ở công xưởng thép."