Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 195

Cập nhật lúc: 2024-09-28 08:25:13
Lượt xem: 10

Trước kia hai người luôn sống trong phòng thí nghiệm, sau này lại dọn về sống trong ký túc xá, cả hai nơi đều không thuộc về họ, bây giờ cuối cùng cả hai cũng đã có nhà riêng của mình.

Cảm giác này rất thần kỳ, Tống Sở không biết tại sao mình lại có ý nghĩ như vậy.

Tống Sở lại nói: "Anh Tiểu Bác, bây giờ em cảm thấy rất vui và hạnh phúc, còn anh thì sao?"

Giang Bác gật đầu, khẽ cười nói: "Anh cũng rất hạnh phúc."

"Giang Bác, sau này anh phải luôn vui vẻ, anh hiện tại đã có gia đình, còn có nhà và có nhiều người thân rồi nha."

“Được.” Từ giờ trở đi, anh đã có một gia đình, nhất định phải để người nhà của mình sống thật tốt.

Cha mẹ không ở nhà, hai người cũng không nhàn rỗi. Trước tiên phải thu dọn đồ đạc của mình từng chút một, sau đó giúp Mã Lan và Tô Chí Phong thu dọn đồ đạc.

Tống Sở từng là trợ lý nên vẫn có thể làm những công việc nhà, chỉ là lúc này đã bị thu nhỏ nên năng suất làm việc cũng chậm hơn nhiều.

Buổi tối, Mã Lan vừa mới trở về đã bắt tay vào thu dọn đồ đạc, phòng ở này tuy nhỏ nhưng lại chứa khá nhiều đồ.

Khi chuyển đi, bà còn phải tìm một chiếc xe đẩy để kéo.

Giang Bác nói: "Con từng thấy trong xưởng máy móc có một chiếc xe, mẹ có thể sử dụng nó để chở đồ."

Mã Lan xua tay: "Con trai, đấy là tài sản chung, không thể dùng vào việc riêng."

"Chẳng phải con có thể làm mọi thứ cho mọi người sao."

"Nó khác nhau."

Mã Lan cảm thấy mình nên giải thích rõ với con trai mình: "Ngay cả khi chúng ta làm việc cho người khác, người ngoài cũng không hiểu đâu. Người khác sẽ nói sau lưng chúng ta rằng chúng ta sử dụng tài sản chung vào việc riêng, gia đình chúng ta sẽ vì vậy gặp khó khăn trong tương lai. Những việc chúng ta tự làm được, thì hãy tự làm, đừng làm phiền mọi người."

Giang Bác biểu hiện mình không hiểu, nếu chút chuyện nhỏ đấy cũng không được hưởng, vậy thì ai còn muốn làm cao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-195.html.]

Tống Sở nói: "Không sao, anh Tiểu Bác, chúng ta có thể tự mình đẩy xe, đúng rồi, xe của chúng ta có thể chở đồ hay không?"

Tô Chí Phong xoa đầu con gái, ôn nhu cười nói: "Chở hai đứa con là đủ rồi, cái khác không cần lo lắng."

Nhà thầy Tô đóng cửa thu dọn đồ đạc, nên hàng xóm không để ý.

Ngày 28 tháng 12 âm lịch, cả nhà bắt đầu chuyển đồ sang nhà mới, gây ra không ít tiếng động nên những người trong ký túc xá mới biết được gia đình Tô sẽ chuyển đi.

"Sao lại chuyển đi vậy, ở đây không tốt sao?"

Phải biết là, có bao nhiêu người muốn được phân một căn phòng đơn như vậy, nhưng họ vẫn còn phải xếp hàng chờ đến lượt, thầy Tô và Mã Lan nghĩ thế nào mà lại muốn chuyển ra ngoài vậy chứ?

Hơn nữa, bọn họ cũng không quá muốn nhà thầy Tô dọn ra khỏi ký túc xá, cứ như vậy mà đi, về sao sẽ không còn mấy chuyện náo nhiệt để đi khoe khoang nữa.

Mã Lan cười nói: "Chúng tôi vừa vặn tìm được một gian nhà trống, nên không muốn gây phiền toái cho đơn vị nữa, căn phòng này sẽ để lại cho một đôi vợ chồng giáo viên trẻ khác."

TBC

Điều này khiến những gia đình khác trong ký túc xá đang chờ nhà không khỏi vui mừng, nhưng đây là phòng trống của đơn vị, những người khác cũng sẽ có cơ hội được phân.

Có người hỏi thầy Tô, gia đình sẽ dọn đến sống ở đâu.

"Ở bên kia phố cổ, là một gian nhà trệt khá cũ nhưng được cái rộng rãi."

Nghe nói gian nhà không tốt lắm, người khác cũng không còn hứng thú nữa.

Trong mắt họ, nhà lầu như thế này ở rất thoải mái, đi vệ sinh cũng thuận tiện hơn nhiều, không khí không bị ẩm thấp.

Một lát sau, Tô Chí Cường và Tô Chí Quốc cũng đến, việc dọn nhà này nếu chỉ có một người đàn ông trưởng thành là Tô Chí Phong thì không đủ sức, lúc này chuyện có anh em trong nhà liền được phát huy tác dụng.

Tô Chí Cường nói: "Chú ba, sao chuyện chú chuyển nhà lại không có chút động tĩnh nào hết vậy?"

Tô Chí Phong cười nói: "Việc này không liên quan quá nhiều đến tôi, tôi chỉ đang hưởng hào quang từ con trai và con gái của mình thôi."

Tô Chí Quốc hỏi: "Chuyện rốt cuộc ra sao?"

Loading...