Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 199
Cập nhật lúc: 2024-09-28 08:26:08
Lượt xem: 7
‘Thuyết gián điệp’ của Thư ký Lý làm cho nhà họ Tô ngày đầu tiên chuyển đến nhà mới có chút bất ổn.
Nói chính xác ra là Mã Lan và Tô Chí Phong không yên tâm, ngược lại hai đứa nhỏ lại không giống người lớn hoàn toàn không biết gián điệp là làm gì, dù sao chỉ cần không đáng sợ giống Zombie là được.
Đối với người ở mạt thế mà nói, thế giới không có Zombie mới là tốt đẹp.
Sau khi tiễn Thư ký Lý về, Mã Lan không khỏi vừa vui vừa lo đóng cổng lại, cả nhà cùng họp trong phòng.
Tống Sở nhìn thấy bộ dạng muốn nói chuyện lớn của bà, hào hứng nói: "Mẹ, mẹ muốn nói gì sao?"
Mã Lan chân thành đáp: "Sau này các con đi ra ngoài, tuyệt đối không nên nói chuyện với người lạ, nghe chưa? Cũng đừng tùy tiện chạy lung tung với người lạ."
Tống Sở nói: "Nếu người ta hỏi đường cũng không được sao?"
Mã Lan nghiêm túc nói: "Cũng không được, ngộ nhỡ là gián điệp thì sao?"
TBC
Tống Sở mở to hai mắt: "Mẹ, gián điệp là gì?"
Mã Lan suy nghĩ trong đầu một chút, rồi miêu tả nói: "Đó là người xấu, trước kia không phải có quân xâm lược chúng ta sao? Bọn chúng không thành công, đến giờ vẫn chưa hết hy vọng nên trà trộn vào trong đất nước của chúng ta, tìm cơ hội để chống phá. Bây giờ anh trai Tiểu Bác của con thông minh như vậy, làm ra đồ tốt, ngộ nhỡ gián điệp ghen ghét muốn phá hoại thì làm sao?"
Tống Sở cảm thấy những kẻ xâm lược này quá xấu xa rồi, thất bại vẫn chưa hết hy vọng, còn muốn tiếp tục đến xâm lược bọn họ. Hiện tại đất nước bọn họ nghèo như vậy, tất cả mọi người khổ cực vô cùng, ăn cơm cũng không đủ no, bọn chúng rốt cuộc là muốn cái gì.
Lại nhìn thân thể nhỏ bé kia của anh Tiểu Bác, Tống Sở rất lo lắng: "Anh Tiểu Bác, anh đừng ra ngoài."
Giang Bác tuyệt đối không sợ hãi: "Không sợ, đến thì bắt lại."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-199.html.]
Mã Lan nói: "Không bắt được, những người kia vô cùng gian xảo, trà trộn trong đám người." Bà đã từng xem qua những bộ phim truyền hình chiến tranh tình báo, ai cũng vừa có thế đấu trí vừa đấu dũng, đều không phải là người bình thường.
Bà thần bí nói: "Bọn họ ngụy trang rất giỏi, có thể là hàng xóm của chúng ta, cũng có thể là giáo viên của các con hay bất cứ ai bên cạnh các con."
Tống Sở vô cùng lo lắng, cảm thấy có chút kinh khủng, ôm lấy tay Giang Bác.
Giang Bác nói: "Không sợ."
Tống Sở nói: "Anh phải sợ chứ, anh Tiểu Bác, bọn họ muốn nhắm vào anh đấy, sau này anh đừng làm gì nữa."
Mã Lan và Tô Chí Phong cũng nghĩ như vậy, mặc dù nhìn thấy con trai có thể vì quốc gia làm những thứ tốt, trợ giúp quốc gia phát triển, bọn họ cảm thấy rất kiêu ngạo tự hào, vì đất nước mà vui mừng. Nhưng chuyện này cũng phải làm trong tình huống được bảo đảm an toàn, ngộ nhỡ con trai nhà mình thật sự bị gián điệp để mắt tới, vậy thì thật đáng sợ.
Đứa nhỏ còn bé như vật, không nên trải qua chuyện kinh khủng như thế.
Ngược lại, Giang Bác không quan tâm. Dù sao lúc nên làm đồ vật anh vẫn phải làm, cũng không đến mức bị cái gọi là 'gián điệp' dọa sợ. Ngoại trừ Sở Sở, không ai có thể khiến anh nhượng bộ.
Hơn nữa, nếu như đất nước này ngay cả chút bảo vệ an toàn ấy cũng không có, vậy thì sau này anh thật sự phải cân nhắc dẫn Sở Sở đến một nơi an toàn hơn.
So với nhà họ Tô, Huyện trưởng Lữ còn khẩn trương hơn.
Tuy ông ta không hiểu về động cơ, nhưng cảm thấy Xưởng trưởng Cổ là chuyên gia trong phương diện này. Xưởng trưởng Cổ nói nghiêm trọng như vậy, Huyện trưởng Lữ cũng không dám lơ là, ông ta còn cố ý nói chuyện này cho thư ký huyện uỷ Nghiêm.
Hai người lái xe suốt đêm bảo vệ những tài liệu này và bộ động cơ kia đi tìm lãnh đạo khu vực.
Lãnh đạo khu vực nghe bọn họ báo cáo tình hình, trên mặt đơ như gỗ. Một đứa nhỏ chưa từng trải qua giáo dục đại học, chưa trải qua nghiên cứu thí nghiệm, trực tiếp chế tạo ra được một bộ kỹ thuật động cơ mới, ông ta đang nằm mơ sao.
Là người khác đần, hay người khác coi ông ta là đồ đần.