Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 218
Cập nhật lúc: 2024-09-28 08:30:46
Lượt xem: 12
Nếu có thư viện, anh sẽ vào đọc sách, không cần bỏ tiền ra. Mua về cũng chỉ trang trí, không biết sau khi xem xong, có thể bán cho người khác hay không.
Bị Tống Sở ảnh hưởng, lúc này Giang Bác cũng bắt đầu bất tri bất giác tính toán tỉ mỉ cuộc sống.
Khi đi ngang qua cửa hàng chuyên doanh, Mã Lan nhìn sang, thấy là cửa hàng đồng hồ. Trong lòng có chút rung động, chăm chú nhìn thêm.
Tống Sở nói: "Mẹ, muốn mua sao?"
"Không mua, nhà chúng ta có." Mã Lan cười, một cái đồng hồ đeo tay hai ba trăm, quá phí! Lúc này hai ba trăm, chính là hai ba mươi ngàn trong tương lai. Dùng hai ba mươi ngàn mua một cái đồng hồ đeo tay, Mã Lan tỏ ý làm không được, lúc trước khi mua xe đạp cũng đã đau lòng như vậy.
TBC
Tống Sở nhíu mày nhìn bà một cái, biết mẹ chắc chắn không nỡ.
Cô biết đồng hồ là thứ tốt, trong nhà chỉ có một cái, bởi vì cha lên lớp cần nhìn thời gian, cho nên đồng hồ đeo ở trên cổ tay của cha.
Cô nghĩ ngợi, cũng không lên tiếng nữa, trong lòng suy nghĩ phải tiết kiệm tiền mua cho mẹ một cái đồng hồ đeo tay.
Bởi vì mua đồ tốn rất nhiều thời gian, ngay cả phim cũng không xem được, ăn cơm trưa xong, bọn họ phải đi trạm xe bắt xe.
Mã Lan cảm thấy vô cùng có lỗi với bọn nhỏ: "Vốn còn muốn xem phim."
Tô Chí Phong an ủi: "Trong huyện cũng có thể xem, trở về chúng ta liền mua vé, cuối tuần người một nhà chúng ta đi xem."
Mã Lan tỏ vẻ im lặng, bà thật sự ghét bỏ điều kiện cái rạp chiếu phim trong huyện kia, chất lượng hình ảnh quá kém, thà không xem thì hơn.
Giang Bác nói: "Chờ con có thời gian sẽ làm máy chiếu phim cho mọi người, chúng ta có thể mua được phim không?"
Tống Sở vui vẻ: "Chúng ta ở nhà cũng có thể xem sao?"
Tô Chí Phong và Mã Lan: “...Không mua được." Con trai, con vẫn đừng nên cố quá.
Chờ khi cả nhà trở lại trong huyện, đã hơn sáu giờ chiều, trời cũng tối mịt mờ.
Hai đứa nhỏ đều mệt mỏi, tinh thần không được tốt, Tô Chí Phong cõng Giang Bác, Mã Lan ôm Tống Sở, chuẩn bị nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-218.html.]
Kết quả vừa ra khỏi trạm xe, đã bị người khác ngăn lại.
Là một ông già có mái tóc hoa râm cùng hai người trẻ tuổi, còn có Huyện trưởng Lữ và thư ký Lý.
Mã Lan bị chiến trận này làm kinh sợ: "Huyện trưởng Lữ, đây là đang định làm gì nha?"
Huyện trưởng Lữ nói: "Người này là Sở trưởng Cao ở tỉnh thành đến, muốn gặp Tiểu Bác." Lại chỉ vào Tô Chí Phong, giới thiệu cho Sở trưởng Cao nói: "Đây chính là đồng chí Tô Giang Bác."
Ông già tóc hoa râm kia chăm chú nhìn chằm chằm Tô Chí Phong.
Huyện trưởng Lữ ho khan một cái: "Là người trên lưng ông ấy."
Sở trưởng Cao: “...”
Giang Bác nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu lên, mắt nhìn người quấy rầy anh nghỉ ngơi, trên mặt có chút không vui.
"Tô Giang Bác, cậu chính là Tô Giang Bác, làm ra cái kia... Cái kia..." Sở trưởng Cao vừa giật mình vừa kích động, nhưng bởi vì thỏa thuận bảo mật nên không dám nói câu sau ở trước mặt mọi người.
Nhưng nhìn thấy bộ dạng của Giang Bác, ông ta vẫn không nhịn được kích động.
Thật sự là đứa nhỏ, cậu nhóc còn nhỏ như vậy thật làm cho người khác quá kinh ngạc.
Bây giờ Sở trưởng Cao một bụng nghi ngờ muốn có được câu trả lời, muốn biết đứa nhỏ này tự mình làm ra động cơ kia thế nào, làm sao dưới tình huống không thông qua thí nghiệm, là có thể đạt được những cái thông số chuẩn xác kia.
Ông ta đã đợi ròng rã cả ngày, lúc này kích động nói không nên lời.
Mã Lan và Tô Chí Phong đều bị ánh mắt nhiệt tình kia của Sở trưởng Cao làm cho sợ hãi, Sở trưởng Cao này muốn làm gì đây?
Vẫn là Huyện trưởng Lữ giải vây nói: "Nếu không, chúng ta đi về trước rồi nói, chỗ này cũng không phải chỗ thích hợp nói chuyện."
Sở trưởng Cao kịp thời phản ứng: "Đúng đúng đúng, trở về rồi nói, lên xe của chúng tôi đi."
Tô Chí Phong và Mã Lan lập tức ôm đứa nhỏ lên xe.
Trong lòng hai người cũng có chút bất an, Sở trưởng Cao vừa nhìn thì biết là một lãnh đạo, người lái xe kia cũng không giống lái xe bình thường, giống quân nhân.