Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 220
Cập nhật lúc: 2024-09-28 08:31:14
Lượt xem: 11
Giang Bác cảm thấy có chút bị quấy rầy khi anh đọc sách, nhưng cũng biết, không đuổi những người này đi chắc chắn không được nên trả lời đơn giản: "Cải tiến dựa theo động cơ ban đầu, sử dụng nguyên lý bốn xung, thông số là trải qua mà tính được."
Sở trưởng Cao: “... Cái bốn xung này... Lại còn, cái thông số kia… Tính toán như thế nào? Cậu cũng không thí nghiệm, làm sao mà tính được?"
Bọn họ làm thí nghiệm đúng là cần tính toán, mỗi cái đều sẽ gảy bàn tính. Thế nhưng chỉ gảy bàn tính không được, còn phải thông qua thí nghiệm để lấy số liệu.
TBC
Giang Bác chỉ đầu của mình: "Bộ não suy luận tính toán."
Sở trưởng Cao nói không nên lời.
Ý này là, không thông qua thí nghiệm, chỉ cần lợi dụng bộ não tiến hành mô phỏng suy luận, sau đó từng bước một có được kết quả?
Cái này, cái này cần tính toán nhiều thế nào, xem ra máy tính tân tiến nhất hiện nay cũng không đạt được hiệu quả này.
Phản ứng đầu tiên của Sở trưởng Cao là đứa nhỏ này đang nói hươu nói vượn, đang khoác lác! Làm sao có thể thông qua suy luận là có thể đạt được thông số thử nghiệm kia chứ?
Ông ta nghiêm túc nói: "Cậu bé, tôi rất nghiêm túc trao đổi cùng cậu, xin hãy tôn trọng khoa học một chút."
Huyện trưởng Lữ nói: "Tôi cảm thấy cậu ấy rất nghiêm túc." Tiểu Bác chưa từng nghiêm túc như vậy với ông ta.
Giang Bác cũng không muốn để ý đến ông ta, trả lời vấn đề của người này, người này còn không vui.
Tô Chí Phong nói: "Sở trưởng Cao, có lẽ con trai tôi không nói dối. Những bản vẽ kia đều là thằng bé vẽ ở nhà, hơn nữa thằng bé làm tính toán, xưa nay không cần nháp. Điều kiện này trong huyện chúng tôi, thằng bé cũng không có khả năng làm thí nghiệm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-220.html.]
Huyện trưởng Lữ nói: "Chuyện này tôi có thể chứng minh, xưởng máy móc của chúng tôi hiện tại vẫn còn đang sản xuất ốc vít. Đúng rồi, sau này sản xuất cái động cơ kia, cần phải chọn xưởng máy móc trong huyện chúng tôi, đó dù sao cũng là kỹ thuật huyện Bình An chúng tôi."
Sở trưởng Cao: “...”
Trong đầu trống rỗng rất lâu, Sở trưởng Cao cũng không cách nào tiêu hoá nổi tin tức này.
Đáp án này càng khiến ông ta sợ hãi hơn gấp trăm lần so với khi ông ta biết tuổi của Giang Bác.
Huyện trưởng Lữ an ủi ông ta: "Thật ra chúng ta có thể đổi một cách nghĩ khác, nếu không có năng lực này, Tiểu Bác chúng ta cũng không thể có thể làm ra kỹ thuật tốt như thế ở độ tuổi này, có phải không?"
Nghĩ như thế, đúng thật là chuyện như vậy.
Sở trưởng Cao khẩn trương nói: "Cậu bé, cậu có thể biểu diễn năng lực này của mình một lần được không?"
Giang Bác cau mày, cảm thấy những người này yêu cầu quá nhiều. Một người lại một người, không dứt. Bây giờ anh chỉ muốn yên tĩnh đọc sách, cùng Sở Sở đi ngủ, không muốn nói chuyện phiếm.
Huyện trưởng Lữ nói: "Nhìn kìa, đứa nhỏ không vui. Hôm nay đã muộn, nếu không ngày mai lại đến nhé? Coi như hôm nay nhận được kết quả thì có thể thế nào, Sở trưởng Cao, đừng lo lắng. Sáng sớm ngày mai lại đến."
"Không, tôi còn muốn tiếp tục nói chuyện." Lúc này Sở trưởng Cao như phát hiện kho báu, cơ bản không muốn đi. Rất muốn ở lì chỗ này, muốn ông ta đi cũng được, để đứa nhỏ đi với ông ta.
Giang Bác thật sự không muốn nói chuyện cùng ông ta, ở phòng thí nghiệm anh từng gặp hai loại người, một loại chỉ muốn tự mình làm, cũng không muốn để ý đến ai, loại này giống như anh. Một loại khác chính là tên điên khoa học, thích tìm người nói chuyện phiếm, nói về suy nghĩ của mình, quan điểm của mình... Người này chính là kiểu người thứ hai, tuy không điên cuồng như vậy, nhưng cũng rất giống.
Hôm nay nếu không đuổi được người đi, buổi tối cả nhà cũng không thể ngủ. "Tám giờ sáng ngày mai, tôi biểu diễn cho ông xem."
Sở trưởng Cao vừa định nói chúng ta có thể nói chuyện nhiều hơn, thì nghe thấy Huyện trưởng Lữ nhỏ giọng nói: "Tôi đề nghị ông đồng ý, nếu không cậu ấy có thể sẽ không nói câu nào với ông, tính tình của thiên tài cũng không tốt lắm."