Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 262
Cập nhật lúc: 2024-09-29 21:22:51
Lượt xem: 17
Chương 262:
Bà đã có thể tự tin nói rằng mình dựa vào năng lực của bản thân và làm việc chăm chỉ để leo lên.
Xưởng trưởng Cao nói thêm: “Bà biết đấy, thép luôn là ưu tiên hàng đầu của đất nước chúng ta. Bởi vì vật liệu mà sự phát triển thép của chúng ta đã bị hạn chế đến mức nào…”
Mã Lan thực sự không biết, bà lập tức bày tỏ ý kiến. “Công nhân công xưởng thép của chúng ta làm việc rất chăm chỉ, công đoàn của chúng ta nhất định sẽ khuyến khích họ làm thép.”
Xưởng trưởng Cao: “…”
Ông ta vẫn chưa làm tốt trong việc dẫn dắt câu chuyện ư, cho nên ông ta đã nói thẳng: “Đúng vậy, lần trước đồng chí Tô Giang Bác nhà bà đến đây không phải nói muốn cải tiến công xưởng của chúng ta sao? Tôi không biết khi nào đồng chí Tô Giang Bác có thời gian qua đây xem một chút?”
Mã Lan: “…” nói nhiều như vậy, hóa ra bởi vì con trai của bà!
Mã Lan không nhận nhiệm vụ khó khăn này vì bà cũng không biết gần đây con trai mình đang bận chuyện gì, có thời gian hay không.
Vì vậy bà chỉ có thể nói rằng sẽ nói chuyện lại với con trai mình.
Con trai bà bây giờ là một người đầy triển vọng, và người mẹ vô dụng như bà thì không có mặt mũi nào để đưa ra quyết định thay con trai mình.
Buổi trưa, Mã Lan trở về nhà với tâm trạng chua chát và phức tạp. Bà chưa có thời gian để nói chuyện với con trai về công xưởng thép.
Huyện trưởng Lữ lại đến cửa.
Mã Lan thở dài, sao ai cũng tìm đến con trai bà.
Huyện trưởng Lữ lần này tới nói chuyện, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng.
Mã Lan lo lắng. “Có chuyện gì sao?”
Tô Chí Phong cũng nghiêm túc nhìn Huyện trưởng Lữ.
“Không biết đây là chuyện tốt hay chuyện xấu.” Huyện trưởng Lữ thở dài. “Bộ Nông nghiệp muốn Tiểu Bác đến làm tại văn phòng của Bộ Nông nghiệp, ở đấy sẽ chuyên trách nghiên cứu về phân bón hoá học và nông nghiệp.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-262.html.]
“…”
TBC
Giang Bác không ngẩng đầu lên nói một tiếng: “Cháu không đi đâu.” Sau đó lại ăn tiếp.
Tống Sở nói: “Anh Tiểu Bác của chúng cháu có thể làm nông nghiệp ở đây.”
Mã Lan và Tô Chí Phong thở phào nhẹ nhõm.
Mã Lan nói: “Ông từ chối được không? Đi xa như vậy, chúng tôi thực sự rất lo lắng cho Tiểu Bác.”
Bà kiên quyết phản đối việc con trai mình vào đó làm việc, cho dù có nhiều đồng nghiệp có thể học hỏi nhưng không phải không có ghen tị, tranh đoạt, con trai bà đơn thuần như vậy để thằng bé đi một mình bà thực sự không yên tâm.
Tô Chí Phong cũng nói. “Ông phải có cách chứ.”
Huyện trưởng Lữ bình tĩnh nói. “Tôi đã nghĩ đến hai chiều hướng, nếu Tiểu Bác đồng ý thì không nói nữa. Nhưng nếu cậu bé không muốn đi thì tôi sẽ báo cáo sự việc lên viện nghiên cứu của huyện, để Sở trưởng Cao nói chuyện. Bộ Nông nghiệp rất quan trọng nhưng nghiên cứu kỹ thuật cũng quan trọng phải không?”
Lúc này Mã Lan vẫn chưa nói ngay với con trai mình về chuyện công xưởng thép.
Dù sao nếu chuyện của Bộ Nông Nghiệp chưa được giải quyết thì trong tương lai sự phát triển của con trai bà sẽ không chắc chắn, còn có thể gặp một chút phiền toái. Bà không muốn làm ảnh hưởng tới con trai mình, về phần Xưởng trưởng Cao, bà chỉ nói qua loa rằng dạo này con trai mình bận nên phải chờ đợi.
Huyện trưởng Lữ biết Giang Bác không muốn đến thủ đô, ông ta vui vẻ trở về văn phòng sau đó gọi cho Sở trưởng Cao.
Sở trưởng Cao vừa nghe thấy Bộ Nông nghiệp muốn đem người qua đó làm nghiên cứu phân bón lập tức nóng lòng.
Tô Giang Bác là một thiên tài, sao có thể để cho thằng bé tham gia làm phân bón hoá học được.
Phía ông ta còn đang mong đợi Tô Giang Bác trở thành ngọn cờ của cộng đồng vật lý trong nước khi anh lớn lên đấy! Nếu anh đến đó làm phân bón thì sau này ông ta biết tìm người ở đâu.
Sở trưởng Cao kiên quyết phản đối Giang Bác đi nên trực tiếp gọi cho Bộ Nông nghiệp.
“Đồng chí Giang Bác là một nhân tài trong việc nghiên cứu công nghệ của chúng tôi, trước đó cậu đã phát triển được một thành tựu công nghệ quan trọng, vì vậy nhân tài như này không thể lên thủ đô, cậu cần phải tiếp tục phát triển trên tuyến đường nghiên cứu khoa học.”