Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 265
Cập nhật lúc: 2024-09-29 21:23:37
Lượt xem: 19
Chương 265:
Mã Lan tò mò hỏi: “Làm sao mà ông nghĩ thông suốt được.”
“Tôi muốn nghĩ thông cũng không được, tôi chỉ có thể an ủi bản thân mình thôi. Không sao đâu, khi tôi về hưu tôi vẫn có thể chăm sóc con của hai đứa nhỏ, cháu nội cũng có thể là cháu ngoại tương lai của chúng ta.”
Mã Lan cười lớn: “Đúng là ông cụ non, ông nghĩ xa như vậy rồi sao.”
“Xa lắm sao? Tiểu Bác rất xuất sắc, 20 tuổi nhất định có thể kết hôn, không bị kéo dài giống người khác đâu.”
Mã Lan nói: “Mười năm, nói ra cũng rất nhanh, chúng ta cũng đã kết hôn đã gần 10 năm rồi, nhưng Sở Sở của chúng ta, không thể kết hôn quá sớm, dù sao cũng phải ở với chúng ta hai mươi năm.”
“30 năm cũng được.” Tô Chí Phong đồng ý
Hai vợ chồng đều có tiêu chuẩn kép, cho rằng con trai có thể lấy vợ sớm nhưng con gái nhất định phải lấy chồng muộn.
Ngày hôm sau, tại văn phòng công xưởng, sáng sớm Mã Lan đã nói với Xưởng trưởng Cao về tình hình của Giang Bác.
“Dạo này thằng bé còn phải quan sát phản ứng tiếp theo của phân bón hoá học, dù sao chuyện này cũng đã được đăng báo rồi nên nhất định phải nghiêm túc. Ngoài ra nó còn đang viết sách, nhà xuất bản cũng đang thúc giục lắm rồi. Nhưng Tiểu Bác nói rằng sau khi học xong, sẽ đến công xưởng của chúng ta để xem. Mong xưởng trưởng thông cảm, dù sao thì nó cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ, thành thật mà nói, tôi cảm thấy rất xót cho con trai mình, nó đã gầy đi rất nhiều.”
Xưởng trưởng Cao tỏ ra hài lòng: “Không sao, cậu bé có nhiệm vụ to hơn, chúng tôi biết điều đó, chỉ cần cậu nguyện ý đến công xưởng xem xét qua một chút là được. Chuyện này, Tiểu Mã, bà không cần quá lo lắng.”
Mã Lan mỉm cười.
Cuối tháng 8, cuốn sách mới của Tống Sở đã hoàn thành.
Cuốn sách cô viết lần này khác với những lần trước, nó là một loạt truyện ngắn, lồng ghép những câu nói nổi tiếng cần học vào từng truyện ngắn. Còn có một số truyện ngắn như đang phân tích thành ngữ, nó có ý nghĩa giáo dục nhất định.
Như thế có thể giúp những đứa trẻ học một số tư tưởng tiến bộ trong quá trình đọc, trở thành một đứa trẻ năng động.
Lần này cô không gửi qua đường bưu điện mà đem đến tận nơi, dù sao cũng sắp khai giảng, Mã Lan muốn dẫn hai đứa đi đến huyện mua chút đồ ăn và đồ dùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-265.html.]
Tống Sở vẫn hơi sợ khi nhìn thấy cô Út của mình là Tô Văn Lệ, sợ rằng cô Út sẽ đưa mình về nhà nuôi.
TBC
Cũng may là lần này Tô Văn Lệ không nhắc gì, sau khi đọc qua bản thảo, Tô Văn Lệ nói: “Ý tưởng này không tệ, những chuyện nhỏ này đều là do cháu tự viết ra sao? Sao có thể nghĩ nhiều đến thế?”
Tống Sở nói: “Chúng cháu cùng nhau nghĩ ra ý tưởng, không phải trong ba người thợ sửa thì Gia Cát Lượng là giỏi nhất, nhưng nếu sáu đứa chúng cháu là những thợ thì cháu sẽ là người giỏi như Gia Cát Lượng.”
Tô Văn Lệ lại nhìn cô.
Tống Sở mím môi im lặng.
Tô Văn Lệ mỉm cười. “Được rồi, cô Út sẽ không chê cháu. Cháu viết sách rất tốt, ở đây cô Út có mấy cuốn sách, cháu có thể đem về đọc. Cháu không thể chỉ viết về đề tài của trẻ em, khi lớn lên thì cháu vẫn phải viết về những đề tài nghiên cứu khoa học thật sự..”
Tống Sở trong lòng vui vẻ mà kinh ngạc, nhưng lại ngại ngùng nói: “Nói thực là cháu cũng rất thích cô Út.”
Tô Văn Lệ nói: “Thật à? Thế thì ở đây với cô Út hai ngày đi.”
Tống Sở: “…Như thế hơi phiền phức ạ.”
“…”
Mã Lan mỉm cười, cảm thấy rất tự hào. Trước đây em chồng có tầm mắt rất cao, nhìn bà không bao giờ thấy vừa mắt, vậy mà bây giờ lại nhìn trúng con gái của bà, nhưng con gái của bà lại không thèm để ý em chồng bà một chút nào.
Bà xoa đầu con gái mình.
Khi trở về, Tống Sở lấy được một chồng sách, tất cả đều là sách khoa học, cô phấn khích tính toán trở về sẽ đọc hết tất cả.
Dù sao thì anh Tiểu Bác cũng đã sản xuất ra phân bón, vì thế cô không cần phải học làm ruộng nữa.
—--