Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 270

Cập nhật lúc: 2024-09-29 21:25:06
Lượt xem: 19

Chương 270:

Anh không chuyên về luyện thép, còn phải tốn thêm mấy tiếng tính toán lại một chút.

Vẫn là trở về nhà tính xong rồi nói sau, hiện tại lò luyện chưa dựng tốt thì càng không nên vội vàng.

Hơn nữa Giang Bác cũng không muốn làm nhanh quá, vẫn nên cố gắng để bản thân trông có vẻ bình thường.

Phía bên công đoàn, nhóm trợ lý công đoàn đang trực ca trêu ghẹo Mã Lan: "Ôi Mã Lan, bà còn tăng ca làm gì nữa, con trai bà cũng được Xưởng trưởng Cao tự mình đón tiếp, người làm mẹ như bà về sau sao có thể không có lợi lộc gì ư?"

Mã Lan im lặng, không trả lời lại.

Thôi được rồi, suy nghĩ đời này không dựa vào con cái có thể không thực hiện được rồi.

Sau khi về nhà, Giang Bác bắt đầu vẽ bản thiết kế lò luyện cho công xưởng thép. Anh vừa vẽ vừa tính toán, phải xây thành hình dạng như thế nào mới có thể khiến lò luyện đạt tới nhiệt độ anh mong muốn.

Làm việc này tương đối hao tổn trí não, nhưng anh vẫn có thể phân ra một chút tinh thần chú ý đến tình trạng hoàn thành bài tập của Tống Sở.

Tốn mất hai đêm viết rồi lại vẽ, Giang Bác mới hoàn thành xong bản thiết kế lò luyện thép, sau đó đưa cho Mã Lan mang tới đơn vị.

Mã Lan đau lòng nói với Xưởng trưởng Cao: "Thằng bé không ngủ không nghỉ, không ăn không uống, ngày đêm tăng ca đẩy nhanh tiến độ, cuối cùng thì bản thiết kế cũng xong."

Xưởng trưởng Cao nghe xong thì cảm thấy vô cùng áy náy: "Cũng không cần gấp như vậy mà. Cố vấn Tô đây là..... tư tưởng giác ngộ rất cao, lần sau tôi phải nói chuyện với cậu ấy, phải đặt sức khỏe cơ thể lên hàng đầu."

Mã Lan thở dài: "Đúng vậy, đứa nhỏ nhà tôi chỉ một lòng vì công việc, nhưng thằng bé vẫn còn rất nhỏ, cơ thể sao có thể chịu được chứ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-270.html.]

Xưởng trưởng Cao: "Tiểu Mã à, bà yên tâm, tôi sẽ không thúc giục cậu ấy đâu, cho đứa nhỏ có thời gian nghỉ ngơi."

Nghe vậy Mã Lan mới yên lòng, sợ Xưởng trưởng Cao thấy hiệu suất làm việc của con trai bà cao thì cái gì cũng trông chờ vào con trai bà.

Phía Giang Bác bận rộn xong thì truyện mới của Tống Sở cũng lên kệ.

Lần này tuy không phải một bộ truyện nhưng bọn họ đã có lượng fan độc giả ổn định, dù sao đầu năm nay trẻ con có thể viết truyện cũng không nhiều, bọn họ còn viết sống động thú vị như vậy, phù hợp với suy nghĩ của bọn trẻ, rất nhiều fan truyện dù tốn tiền tiêu vặt cũng muốn mua một quyển.

May mà truyện của Tống Sở cũng không dày, mấy xu đã có thể mua được một quyển.

Vì thế quyển thứ ba cũng bán rất chạy, hơn nữa quyển sách này càng ngẫm càng thấy sâu sắc. Lúc mới đầu có một số người thấy đây không phải chỉ là dạng truyện tiểu thuyết chương hồi mà là truyện ngắn thì cảm thấy không không thu hút. Nhưng có một số thầy cô giáo và cha mẹ thấy thì cảm nhận sách này rất đáng để trẻ con học tập, nghe nói có ý nghĩa giáo dục nên trái lại đều mua cho con trong nhà mình.

Sau đó mấy đứa trẻ đọc cũng thấy loại truyện ngắn này rất thú vị, vô cùng khác biệt các quyển sách giáo dục bình thường, từng câu chuyện đều cho một cảm giác khác biệt, vì thế, càng về sau người tìm mua không ít.

Chưa tới hai ngày, Tống Sở đã nhận được thư của cô nhỏ Tô Văn Lệ từ tỉnh thành, còn gửi kèm ít tiền.

Bọn nhỏ lại chia nhau tiền nhuận bút rồi vui vẻ bàn bạc dùng phần tiền này như thế nào mới có ý nghĩa, không ngừng ríu ra ríu rít thảo luận.

Giang Bác ở bên cạnh nhìn bọn trẻ vây quanh Tống Sở, hừ một cái, nghĩ hiện tại Sở Sở học tập ổn định, anh cũng có thời gian, vừa hay có thể làm đề cương cho cả đám.

TBC

Ngữ văn trái lại không có vấn đề, mấu chốt là phải cho bọn trẻ con nhiều đề toán để bọn nó học cho tốt, đừng cả ngày tơ tưởng đến Sở Sở.

Tô Bảo Cương còn không biết bản thân bị ghét bỏ, nói: "Sở Sở, em tính dùng tiền thế nào?"

"Tiết kiệm tiền trước đã." Lần này Tống Sở được chia hai mươi lăm đồng, khoản tiền này cô không nỡ tiêu, dự định mua quà sinh nhật cho anh Tiểu Bác.

Loading...