Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 276
Cập nhật lúc: 2024-09-29 21:26:36
Lượt xem: 18
Chương 276:
Ngược lại Từ Mỹ Lệ và Phùng San rất vui mừng: "Tiểu Bác nhà chúng ta càng ngày càng có dáng vẻ của anh trai, còn mang theo anh em trai, em gái nhà mình cùng học tập."
Tô Bảo Cương hét lên: "Mẹ, con mới là anh cả."
Từ Mỹ Lệ không nể mặt một chút nào: "Con thừa nhận đi, trên phương diện học tập con chính là người ở hạng bét."
Sắc mặt của Tô Bảo Cương xanh như ếch.
Bởi vì chuyện của Giang Bác, Tô Chí Cường và Tô Chí Quốc cũng rất vui, người làm cha không có một ai không hy vọng đứa nhỏ nhà mình có tương lai, họ không nói phải giống như Tiểu Bác nhưng chí ít trên phương diện học tập không ở hạng bét.
Chờ mọi người ăn cơm tối xong, lúc trở về Tô Chí Cường và Tô Chí Quốc cũng đều dặn dò vợ mình tranh thủ mua cho hai đứa nhỏ chút đồ, không thể để cho Tiểu Bác và Sở Sở uổng công bận rộn.
Trước kia phải nói là nể mặt chú ba nhà mình mới nhận làm cháu trai cháu gái, bây giờ hai đứa nhỏ đều thật lòng đối xử với con nhà mình như vậy, bọn họ là người lớn cũng không thể quá vô lương tâm, phải thật lòng và chân thành.
Bên nhà họ Tô, Tống Sở cũng kinh ngạc nhìn Giang Bác, trong mắt đều là mới lạ, sau đó nghiêm túc nói: "Anh Tiểu Bác, anh thay đổi rồi, anh không còn là anh Tiểu Bác trước kia chỉ đối xử tốt với em nữa."
TBC
Giang Bác nhìn cô, cảm thấy cô vu oan cho anh. Anh cơ bản không thay đổi chút nào!
Tống Sở cười nói: "Bây giờ anh là một anh Tiểu Bác giúp người khác làm niềm vui, nhiệt tình như lửa."
Giang Bác: “.....”
Buổi tối, Giang Bác chờ sau khi Tống Sở ngủ thiếp đi mới lấy cây bút máy mà Tống Sở tặng cho anh ra nhẹ nhàng vuốt ve.
Có lẽ là bởi vì có bút máy mới, Giang Bác đột nhiên muốn làm việc, thế là anh tìm một bộ sách giáo khoa ngữ văn, sách giáo khoa toán tiểu học rồi phác hoạ trọng điểm bên trong.
Sau đó ngẫu nhiên viết chút trọng điểm ở trên trang sách.
Bảo anh kiên nhẫn giống như đối với Tống Sở là không thể nào, anh nhiều nhất cũng chỉ là giúp đỡ vạch ra trọng điểm.
Chẳng qua anh cảm thấy trình độ trí tuệ của đám Tô Bảo Cương nếu như có thể nắm chắc được những trọng điểm này thì đứng đầu cũng không có vấn đề.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-276.html.]
Phác hoạ xong trọng điểm, anh liền nhờ cha mình đưa qua cho đám Tô Bảo Cương.
"Cha, nhớ kỹ bảo bọn họ cố gắng học tập, đừng luôn quấn lấy Sở Sở chơi đùa."
Tô Chí Phong vui rỡ nói: "Yên tâm đi, cha nhất định dặn dò bọn họ. Con trai, con trưởng thành rồi."
Giang Bác: “...”
Chờ khi Tô Chí Phong đưa đồ xong trở về thì tay đã xách theo một đống đồ, có cá ướp muối, thịt khô, còn có một bình sữa mạch nha, chúng đều là Từ Mỹ Lệ và Phùng San cho.
Bọn họ nói là cảm ơn đứa nhỏ trong nhà đã dẫn con nhà bọn họ tiến bộ.
Mã Lan Hoa nhận đồ sau đó nhìn hai đứa nhỏ trêu ghẹo nói: "Nhà chúng ta chỉ dựa vào hai người các con kiếm thêm thu nhập cũng đủ ăn."
Tống Sở nói: "Đây đều là công lao của anh Tiểu Bác, là anh Tiểu Bác đối xử tốt với bọn họ nên bác gái cả và bác gái hai mới cảm động."
“....” Anh không nghĩ nhiều như vậy, anh cũng chỉ là hy vọng đám Tô Bảo Cương bận rộn một chút, đừng lúc nào cũng chiếm lấy Sở Sở, anh cũng không biết tại sao bọn họ muốn tặng đồ cảm ơn anh.
Giang Bác ít nhiều có chút không quen, anh cảm thấy không hiểu loại chuyện này.
Nhưng hình như Sở Sở thật sự thích anh như thế, vì vậy… Anh im lặng chấp nhận.
Công xưởng sản xuất máy móc bên này, Xưởng trưởng Cổ cũng đang để nhân viên đánh máy trong văn phòng dùng thử cái máy đánh chữ mà trước đó Giang Bác làm.
Ông ta vô cùng tín nhiệm Giang Bác, cho nên cũng tìm thợ từng làm thứ này lần nữa làm ra một cái giống như đúc.
Sau đó để nhân viên đánh máy thử nghiệm.
Nhân viên đánh máy đương nhiên không nhớ rõ số, nhưng anh ta có thể đối chiếu với quyển sách để đánh chữ. Bởi vì anh ta không thuần thục nên tốc độ hơi chậm, nhưng sau khi đánh mấy dòng chữ anh ta đã vui mừng nói: "Loại máy đánh chữ này thuận tiện hơn rất nhiều."
Xưởng trưởng Cổ nói: "Làm sao để dùng cái này?"