Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 287
Cập nhật lúc: 2024-10-01 21:58:04
Lượt xem: 10
Chương 287:
Tống Sở nói: "Ông nội Lâm, đây là quà cảm ơn, xin ông đừng khách sáo."
Ông lão Lâm mỉm cười một chút nhìn cô, mặc dù mỗi ngày đều gặp cô rất ít, nhưng ở trong sân lúc nào cũng có thể nghe thấy giọng nói của đứa trẻ, người vợ già của ông lão cũng thích ngồi ngoài sân lắng nghe tiếng nói từ phía đối diện, mỗi lần như vậy tâm trạng cũng khá hơn một chút.
TBC
“Cảm ơn các cháu, vậy ông sẽ không khách sáo nữa.” Ông lão Lâm cũng không phụ lòng tâm ý của đứa trẻ.
Tống Sở híp mắt cười.
Cô thực sự rất thích kết bạn với hàng xóm của mình, không phải là nói tình làng nghĩa xóm sao? Nhưng cha mẹ không để cô và anh Tiểu Bác tới hàng xóm chơi, nói ảnh hưởng không tốt, cô cũng chỉ có thể nghe theo lời cha mẹ, đôi khi cô sẽ lắng nghe một chút động tĩnh bên cách vách, nếu bà nội bên cạnh cảm thấy không khỏe, cô sẽ lén leo lên thang nhìn xem.
Sau khi cùng Mã Lan ra khỏi nhà họ Lâm, Tống Sở quay đầu lại hỏi Mã Lan: "Mẹ, chúng ta thật sự không thể làm bạn với bọn họ sao?"
Mã Lan nói: "Như vậy là tốt rồi, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, mẹ và cha con sẽ giúp đỡ một tay, nhưng bình thường thì cứ như vậy, mẹ nhìn dáng vẻ ông Lâm cũng không thích giao du với người khác."
Tống Sở ngoan ngoãn gật đầu.
Về phía nhà họ Lâm bên này, ông lão Lâm gói miếng thịt lại, bàn bạc với bà lão Lâm về việc bữa tối sẽ nấu cháo thịt nạc.
Bà lão Lâm cười nói: "Đã lâu không ăn, mau làm món đó, nhất định rất thơm."
Từ khi sau khi nhà bọn họ xảy ra chuyện, lần đầu cảm nhận được tình hàng xóm.
Trong nhà còn có một ít thức ăn, Mã Lan thu dọn một chút, chuẩn bị để dành ăn Tết, chờ cuối năm cơ quan chia tiền trợ cấp, còn lại mang cho nhà mẹ và nhà chồng.
Mã Lan và Tô Chí Phong đang bận rộn với mùa xuân sắp tới, Tống Sở và Giang Bác thì dành cả ngày trong phòng sách để viết sách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-287.html.]
Có máy đánh chữ quả thực tiện lợi hơn nhiều, Tống Sở chỉ cần đọc, Giang Bác cơ bản có thể đồng thời gõ ra, hơn nữa chữ viết rất chỉnh tề.
Điều duy nhất khiến Tống Sở cảm thấy tồi tệ là cô không thể nhớ những thứ tự đó, cho nên chỉ có thể nhờ anh Tiểu Bác gõ giúp cô, điều này sẽ làm cho anh Tiểu Bác bị trì hoãn: "Anh Tiểu Bác, chờ em viết xong cuốn sách này, em sẽ dành thời gian để học cách đánh chữ, em sẽ không khiến anh chậm trễ công việc quan trọng!"
Tống Sở kiên định nói.
Giang Bác: "..." Anh cảm thấy đây là một việc quan trọng ...
...
Công xưởng thép huyện Bình An bên này đã nhanh chóng báo cáo kết quả của họ.
Huyện trưởng Lữ cũng đã báo cáo tin tức lên chính quyền cấp trên, và gọi cho Sở trưởng Cao.
Sở trưởng Cao vừa nghe nói Giang Bác lại làm ra thiết kế mới, nhất thời không biết nên vui mừng hay là than thở.
Đứa trẻ này thực sự ngày càng rời xa khả năng kiểm sóat của họ, nhưng ông ta cũng nhận ra rằng bất kể Giang Bác làm cái gì cũng đều thành công.
Lúc này, Sở trưởng Cao cũng phải thừa nhận đứa trẻ này thông minh hơn ông ta nghĩ, không chỉ có năng lực tính toán cao siêu mà còn có thiên phú trong nhiều lĩnh vực khác nhau, thuộc về tài năng toàn diện.
Sở trưởng Cao cảm thấy ông ta nên chú ý đến Giang Bác nhiều hơn, cho đến nay, ông ta là người biết rõ nhất về những thành tích của Giang Bác, rõ ràng cậu nhóc chính một nhân tài.
Ông ta suy nghĩ một chút, quyết định đến gặp Tỉnh trưởng xin bố trí người bảo vệ cho Giang Bác, chỉ dựa vào một mình huyện thì không làm được.
Xưởng thép thủ đô cũng đã nhận được báo cáo từ công xưởng thép huyện Bình An, ngày nay việc sản xuất thép là ưu tiên hàng đầu trong nước, vì vậy, sự xuất hiện của loại thép này đương nhiên được lãnh đạo coi trọng.
Để luyện được loại thép chất lượng cao, họ phải nhập thiết bị từ nước ngoài, thiếu không ít nợ nần, để trả nợ còn phải thắt lưng buộc bụng, có thể hình dung được một loại thép tốt đối với quốc gia là vô cùng quan trọng.