Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 299

Cập nhật lúc: 2024-10-01 22:01:11
Lượt xem: 16

Cho dù là Huyện trưởng cũng không khống chế được cái miệng của đám người công nhân.

Huyện trưởng Lữ căng da đầu trả lời: “Tôi đã bố trí các đồng chí trong lực lượng vũ trang của huyện tuần tra gần nhà, đồng thời bố trí chốt canh gác ở trường, tôi cũng bố trí một cựu chiến binh đã về hưu bí mật bảo vệ đám trẻ. Người của tỉnh cũng gọi điện thoại nói cho tôi biết chuyện, còn nói sẽ sắp xếp người bảo vệ, hai ngày nữa sẽ đến.”

Thủ trưởng Trần gật đầu. "Sắp xếp không tệ, song cần phải đề phòng gián điệp gây rối. Thời nay, gián điệp có mặt ở khắp nơi, gây lo âu nên chúng ta cần trở nên hùng mạnh hơn, nhất định phải ngăn cản bọn chúng mưu đồ hãm hại nhân tài của chúng ta."

Huyện trưởng Lữ vì bồn chồn mà mồ hôi đầm đìa. "Tôi cũng đã tra xét, không có phát hiện, khu vực huyện Bình An vẫn tuyệt đối an toàn."

Thủ trưởng Trần nói tiếp: "Điều tra nghiêm ngặt, đừng để bất cứ tên nào lọt lưới." Ông lão nghĩ vẫn phải điều động một số đặc vụ đến huyện Bình An để điều tra.

Huyện trưởng Lữ lập tức gật đầu.

Kế tiếp, Thủ trưởng Trần lại thân thiết gặp mặt Mã Lan.

Mã Lan vừa nghe cấp bậc của người này, nhất thời tay cũng không biết đặt vào đâu.

Mẹ ơi, vị lãnh đạo này quá lớn rồi!

Cũng may tính cách vị lãnh đạo này đặc biệt ôn hòa dễ gần, một chút kiêu ngạo cũng không có, khác xa hình ảnh người lãnh đạo mà bà tưởng tượng.

Hơn nữa không nói về những chủ đề nghiêm túc, chỉ quan tâm tình hình công tác của các bà ở nhà máy thép, Mã Lan có phần thả lỏng tinh thần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-299.html.]

TBC

"Đều tốt… đều tốt, ban chỉ đạo ở đây rất tốt, các công nhân cũng tích cực trong công việc, tất cả điều đó khiến tôi có thêm động lực hoàn thành việc đã giao."

Thủ trưởng Trần lại quan tâm đến cuộc sống của Giang Bác ở nhà, Mã Lan cười nói: "Mỗi ngày đều đọc sách học bài, giúp em gái nó viết sách, tuyệt nhiên không thích ra ngoài chơi."

Đúng là trời sinh trụ cột quốc gia, Thủ trưởng Trần nói. "Tôi nghe nói cậu ấy không muốn đến sở nghiên cứu làm việc? Là có băn khoăn gì sao?"

Mã Lan giải thích: "Có thể là tuổi còn nhỏ, không thích ứng với hoàn cảnh đó. Tôi và cha đứa nhỏ đều cảm thấy cứ thuận theo tự nhiên là thích hợp hơn, đứa nhỏ này quá thông minh, có chủ kiến, chúng tôi e sợ điều đó phản tác dụng."

Thủ trưởng Trần trầm ngâm gật đầu, ông lão không nói ra chuyện nhất định phải để cho bọn họ khuyên nhủ đứa trẻ, rời khỏi đây và đến một viện nghiên cứu.

Thực ra, sau khi biết tình hình của Giang Bác, Thủ trưởng Trần đã cân nhắc trong lòng.

Nếu đó là một vị đồng chí đã thành niên thì không cần gì để lo lắng, tuy nhiên, nhân tài này vẫn còn là một đứa trẻ, hơn nữa còn là một đứa trẻ thông minh có chủ kiến. Ông lão từng dò qua các đồng chí sống bên cạnh nhà, bọn họ đều cảm thấy thế giới nội tâm của đứa trẻ thiên tài này không giống với người bình thường. Tiêu chuẩn hành vi của nhóc cũng khác, không thể đối xử với nhóc theo kiểu suy nghĩ của người bình thường.

Con người thì phải có thứ mình muốn có, thứ mình muốn làm.

Ông lão cảm thấy đứa nhỏ không vui khi rời khỏi nơi này, nhất định là có nguyên nhân. Làm rõ nguyên nhân như đúng bốc thuốc đúng bệnh, chuyện liền được giải quyết.

Tất nhiên, điều này vẫn cần được khám phá từ từ, không cần gấp gáp hiểu sâu, chỉ cần chắc chắn là mọi chuyện vẫn ổn. Mặc dù để bọn trẻ thản nhiên đi lại bên ngoài như vậy thật không mấy yên tâm, cơ mà ông lão tin chắc chúng sẽ được bảo vệ an toàn.

Thủ trưởng Trần ở lại nơi đây vài ngày, sau khi kiểm chứng tính ưu việt của lò luyện mới bắt đầu rời đi. Ông lão phải về họp gấp để bàn việc xây dựng các lò luyện tại các nhà máy luyện thép trên cả nước, đây là một dự án hệ trọng cần được thực hiện.

Đương nhiên trước khi đi, ông lão còn không quên cấp một khoản tiền kinh phí cho huyện Bình An, dùng để nghiên cứu và phát triển sản phẩm, kỳ thật cũng ngầm coi như là tiền thưởng cho Giang Bác mặc cậu sử dụng.

Loading...