Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 305
Cập nhật lúc: 2024-10-01 22:02:43
Lượt xem: 12
Chương 305:
Bức thư là do Tô Văn Lệ viết.
Bức thư lần này có nội dung khá dài.
Trong thư, Tô Văn Lệ đã phân tích vô cùng kỹ lưỡng tác phẩm này của Tống Sở, cũng tiến hành chỉ điểm cho cô. Cảm thấy rằng sự hiểu biết về mâu thuẫn gia đình chưa đủ sâu sắc, đó là lý do thiếu kinh nghiệm xã hội. Bình thường phải quan sát nhiều hơn, phải tiếp xúc với mọi người nhiều hơn. Cũng khẳng định những điểm tốt trong việc viết lách của cô, cô viết ra rất nhiều người và câu chuyện khiến người khác xúc động, cảm xúc rất phong phú, rất dễ khiến cho người ta đồng cảm và cảm động. Ngoài ra cô ấy còn cho cô một vài lời khuyên trong sáng tác bình thường.
Kèm theo những thứ này, còn có một chồng sách, cũng là do Tô Văn Lệ gửi tới.
Bé cưng Tống Sở cất bức thư đi, những cuốn sách này cũng được cô đặt gọn ở trên giá sách.
Nói ra thật xấu hổ vì tất cả sách trên giá sách trong nhà đều là sách của cô, anh Tiểu Bác cơ bản không có sách.
Lúc Giang Bác thu dọn sách cho cô, Tống Sở hào hứng nói: "Anh Tiểu Bác, tiền nhuận bút lần này, hai chúng ta chia đều nhé!"
Giang Bác nói: "Anh có tiền, không cần."
Tống Sở kiên trì: "Không được, chúng ta làm gì thì làm cũng không thể bởi vì anh không cần mà em không cho."
Giang Bác rất không thích Tống Sở tính toán rõ ràng với anh như vậy, trước đó chia tiền nhuận bút là bởi vì tất cả mọi người đều có đóng góp. Hiện tại chỉ có anh với Sở Sở, anh cảm thấy không cần phải tính rõ ràng như vậy, nhưng Sở Sở vẫn kiên quyết giống như không thân thiết với anh.
Anh phồng mặt lên tỏ vẻ không vui.
Quay người ra khỏi phòng sách.
Tống Sở hoàn toàn không hiểu rõ tình huống, chia tiền sao lại không vui. Mỗi lần chia tiền, đám Tô Bảo Cương đều mừng như điên.
Tống Sở lập tức đi nói chuyện này cho Mã Lan, cảm thấy bản thân có thể đã làm sai ở đâu đó.
Mã Lan Hoa ngẫm nghĩ, cảm thấy có thể là Giang Bác thương em gái, không vui vẻ khi chia tiền của cô, nên nói: "Có thể anh Tiểu Bác cảm thấy con đã biến sự giúp đỡ của anh ấy thành tiền, như vậy rất phụ lòng tình cảm của người khác."
"Chẳng qua con cảm thấy đây là điều mà anh Tiểu Bác nên có được, anh ấy vì con mà bỏ ra rất nhiều thời gian."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-305.html.]
Mã Lan nói: "Vậy con có thể mua thêm đồ cho Tiểu Bác. Mua đồ cũng giống như đưa tiền mà, quà tặng chính là của tấm lòng của con."
TBC
Tống Sở nhớ đến trước kia anh Tiểu Bác có vẻ rất vui khi nhận quà của cô, cảm thấy đây là một cách hay, cười ôm lấy Mã Lan: "Cảm ơn mẹ, con hiểu rồi ạ."
Buổi tối, Tống Sở lập tức nói xin lỗi với Giang Bác: "Thật sự xin lỗi anh Tiểu Bác, em không nên phụ lòng tốt của anh đối với em. Anh Tiểu Bác nhà chúng ta chắc chắn không quan tâm tiền đâu, cái anh quan tâm chính là tình cảm. Chúng ta là người một nhà, không nên so đo nhiều như vậy, là em đã sai."
Giang Bác xoay người đưa lưng về phía cô.
Tống Sở đưa tay chọc chọc bờ vai của anh: "Em thật sự biết lỗi rồi, anh tha thứ cho em có được không?"
Giang Bác rất bất đắc dĩ, quay người nhìn Tống Sở.
"Sau này anh sẽ luôn đối xử tốt với em, em phải quen với điều đó."
Tống Sở cảm động gật đầu: "Em đã quen từ lâu rồi, em biết anh Tiểu Bác đối xử với em tốt nhất." Trước kia cô không hiểu người nhà là gì, chỉ cho rằng mình và anh Tiểu Bác chỉ là quan hệ tiến sĩ và trợ lý, cho đến sau khi cô có người nhà mới hiểu được giữa anh Tiểu Bác và cô chính là quan hệ người nhà, anh Tiểu Bác vẫn luôn đối xử tốt với cô như người nhà.
Giang Bác cười mỉm, cốc nhẹ vào đầu cô: "Ngủ đi."
Sách của Tống Sở sách lại lên kệ ở huyện Bình An.
Hơn nữa, sách lần này còn in rất nhiều.
Bởi vì có nhiều độc giả của Tống Sở, sách này của cô vừa mới ra mắt, đã bán không tệ.
Sách lần này viết không giống trước, cảm giác bọn nhỏ nhìn cũng không giống nhau.
Nhìn thấy cuộc sống lang thang của mèo con, bọn nhỏ khóc như mưa.
Tranh nhau giãi bày rằng nếu như mình gặp được con mèo này, coi như ăn ít một miếng cơm, cũng muốn nuôi nó, không để cho nó lang thang.
Khi đọc đến đoạn một đám trẻ con đầu gấu làm tổn thương mèo con, cảm xúc thậm chí còn càng phẫn nộ hơn.