Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 329
Cập nhật lúc: 2024-10-02 21:52:12
Lượt xem: 10
Chương 329:
Tống Sở giơ tay nói: "Cha, anh Tiểu Bác tập trung vào điểm mấu chốt như vậy rất có hiệu quả, trong bài kiểm tra đều xuất hiện."
Tô Chí Phong cảm thấy đầu óc như trống rỗng, thì ra bọn trẻ phát huy tốt trong các kì thì đều nhờ vào việc học trọng điểm và nội dung chính: "Vậy, những kiến thức khác nếu không học thì sao có thể vững kiến thức được?”
Giang Bác hỏi: "Mọi người học là để thi, nếu nội dung không có trong bài thi thì học làm gì ạ?”
Anh chỉ chịu trách nhiệm về việc để đám trẻ đạt điểm cao và thi đỗ đại học.
“Vớ vẩn!” Tô Chí Phong cảm thấy mình phải dạy lại con trai cho tử tế. "Những kiến thức khác đương nhiên vẫn phải học, như vậy mới nắm vững hết các kiến thức."
Giang Bác tiếp tục nói: "Nếu có một nền tảng vững chắc, nhưng vẫn thi không tốt thì sao?"
Tô Chí Phong: ".....”
Ông không còn lời nào để phản bác.
Dù sao Tô Chí Phong cũng không thể thuyết phục được chính mình, lúc này ông thật sự nghi ngờ những học sinh có thành tích học tập tốt khác, đều chỉ học trọng điểm để làm bài thi hay thực sự học tốt tất cả.
Trong thâm tâm, Tô Chí Phong vẫn cho đây là một quan niệm sai lầm, học trọng điểm để thi thôi ư? Đây là hoàn toàn sai lầm.
Lần đầu tiên trong tâm trí Tô Chí Phong cảm thấy giáo dục mênh mang mù mịt.
Mã Lan trở về khi đã trưa muộn, những đứa trẻ ngồi xung quanh chiếc bàn ăn nhỏ, chỉ có hai người lớn là ăn trong bếp.
Tô Chí Phong tâm trí lơ đãng, tay cầm bát cơm.
Mã Lan đói đến hoa cả mắt, ăn một miếng lớn.
Hiện tại, bà đang rất bận rộn trong đơn vị, bởi vì chuyện gián điệp lần trước mà lòng tin giữa mọi người ngày một giảm sút. Công đoàn đương nhiên không thể để sự việc như vậy tiếp diễn, nên họ đã tổ chức hoạt động tăng cường quan hệ giữa các công nhân với nhau. Gần đây, Mã Lan đã lên kế hoạch cho một chương trình, là cán bộ trụ cột, bà rất bận rộn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-329.html.]
Cũng may là lúc này đang trong kỳ nghỉ hè, công việc ở trường của Tô Chí Phong cũng ít, có thể giúp vợ chăm sóc bọn trẻ và nấu ăn ở nhà.
Kết quả, mới ngày đầu tiên Tô Chí Phong đã không vui. Bởi vì không thể chăm sóc gia đình, nên đồng chí Mã Lan cảm thấy mình phải cho chồng mình một chút quan tâm.
Sau khi ăn xong, bà hỏi: "Ông sao vậy, chăm sóc bọn trẻ mệt lắm sao?”
Tô Chí Phong lắc đầu, trong giọng điệu có chút phiền muộn: "Xem ra tôi không cần chăm sóc bọn trẻ đâu, tôi thấy chúng còn độc lập hơn mình.”
Mã Lan chỉ cười: "Sao vậy, ông buồn phiền gì bọn trẻ sao?”
“Không, chỉ là có một số điều tôi không thể hiểu được.” Tô Chí Phong kể với Mã Lan chuyện tranh luận với Giang Bác.
Mã Lan kinh ngạc: "Xem ra, cho dù sau này Tiểu Bác của chúng ta không làm nghiên cứu khoa học mà làm giáo viên thì chắc hẳn nó cũng là một siêu giáo viên, Tiểu Bác của chúng ta thật sự chưa bao giờ làm gia đình thất vọng.”
Tô Chí Phong: "Đây không phải là trọng điểm? Tôi đang nói đến ý tưởng học để thi ấy."
Mã Lan chột dạ, giáo dục định hướng thi cử thực sự đã tồn tại trong nhiều năm và nó sẽ luôn tồn tại trong tương lai, nó luôn gây ra tranh cãi trong tương lai, không ngờ thầy giáo Tô nhà bà nhạy bén và phát hiện sớm như thế.
Đương nhiên không thể tránh khỏi chuyện này xảy ra, dù sao kỳ thi cũng là tiêu chí duy nhất để đánh giá học sinh, chỉ có thể nghiên cứu thêm về những trọng điểm của kỳ thi, phấn đấu cho nội dung đề thi chi tiết hơn.
Bà an ủi: "Tiểu Bác của chúng ta là một ngoại lệ, khá hiếm có đứa trẻ nào đó có thể đạt trình độ như thằng bé, nhìn sơ một cái là biết trọng điểm."
“Có!” Tô Chí Phong nghiêm túc nhìn bà: "Giáo viên lâu năm có thể.”
TBC
Một số giáo viên thâm niên có thể biết điểm nào là trọng điểm nếu họ ra đề thi quanh năm.
Thậm chí họ còn giỏi hơn Giang Bác, không chỉ rút ra những điểm kiến thức cốt lõi, mà còn biết rất nhiều kỹ năng thi cử.
Mã Lan: ".....” Phải nói như thế nào đây, trong tương lai giáo dục quốc gia chính là theo hướng trọng điểm như vậy.