Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 333
Cập nhật lúc: 2024-10-02 21:53:05
Lượt xem: 7
Chương 333:
Chu Đại Sơn cũng gật đầu.
Ông ta cảm thấy bây giờ gián điệp đã khó bảo toàn bản thân, sẽ không xảy ra chuyện gì.
Mã Lan yên tâm, lập tức vui vẻ về nhà thông báo với bọn nhỏ, ngày mai trong công xưởng tổ chức hoạt động nên sẽ mang bọn nhỏ đi chơi.
Dù sao tổ chức Hội Liên Nghị cũng là để mọi người vui chơi giải trí, sẽ không xảy ra những chuyện nguy hiểm với trẻ con, hoàn toàn không cần lo lắng đứa nhỏ học xấu.
Loại hoạt động tập thể của đơn vị như vậy Tống Sở chưa từng tham gia, mặt hưng phấn đến đỏ lên.
Mã Lan còn lục lọi tủ quần áo của con gái, tìm cho cô một chiếc váy đỏ. Đứa bé vốn có làn da trắng, mặc vào càng giống một công chúa nhỏ.
Còn Giang Bác thì không cầu kỳ lắm, chỉ đơn giản là áo sơ mi trắng quần yếm.
Áo sơ mi này là Mã Lan đặt may cho anh, những đứa trẻ khác đều làm thành áo khoác. Nhưng Mã Lan nghĩ kiếp trước nhìn thấy rất nhiều cậu bé mặc áo sơ mi trắng rất đẹp mắt, con trai bà lại là một học bá có IQ cao, mặc vào sẽ càng đẹp hơn nên đặt mua cho anh một chiếc áo sơ mi nhỏ và quần đùi yếm.
Nhìn hai đứa nhỏ nhà mình, Mã Lan càng ngày càng yêu thương nhiều hơn, bà hôn lên trán mỗi đứa một cái.
Tống Sở cười hì hì hôn lại lên má bà.
Giang Bác xấu hổ mím môi, thật sự không quen với loại cảm giác này, nhưng lại rất chờ mong nhìn Tống Sở.
Tuy nhiên Tống Sở đã chạy đi thay đồ ngủ, chuẩn bị đi ngủ sớm dậy sớm.
Giang Bác: "…..”
Ngày hôm sau, Tô Bảo Cương và Tô Bảo Minh không đến nhà, nhưng Tô Bảo Lượng và Tô Bảo Phương lại đến.
Nghe được hai anh em Tống Sở muốn đi ra ngoài chơi, nên hai người cũng ngồi không yên.
Tuy rằng muốn làm tiến sĩ, nhưng loại lễ hội như này cũng không nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-333.html.]
Mã Lan dứt khoát vung tay lên: "Đều đi đi, dù sao Tiểu Cương và Tiểu Minh cũng đến đấy, hôm nay coi như là ngày nghỉ của hai đứa."
TBC
Tô Bảo Phương vui muốn chết, ôm Tống Sở một cái.
Giang Bác đi tới kéo người ra, nghiêm túc nói: "Váy nhăn rồi."
Tô Bảo Phương nói: "Em ba thật đáng ghét, không hiểu tình cảm thân mật giữa chị và Sở Sở, một cái váy không thể so sánh được."
Giang Bác: "....."
Tống Sở cười nói: "Anh Tiểu Bác sợ chúng em không xinh đẹp, không thể làm mẹ nở mày nở mặt.
Tô Bảo Phương vội vàng sửa sang lại váy nhỏ của mình, may mà ngày nào cô bé cũng mặc đẹp. Cô bé đẹp như vậy, khẳng định cho thím Ba nở mày nở mặt.
Tô Bảo Lượng nhìn em gái ruột nhà mình, lại nhìn em năm, quả thực không thể tin được cô bé ở trước mặt Sở Sở sao lại có tự tin như vậy.
Mã Lan dắt theo mấy đứa trẻ đến xưởng thép, bà đi xe đạp, phía trước mang một đứa, phía sau chở một đứa, Tống Sở và Giang Bác thì tự mình lái xe, theo sau là Tiểu Vũ và Chu Đại Sơn.
Vì không muốn cho mẹ quá vất vả, Giang Bác lái xe rất chậm, chậm rì rì, điều này làm cho Tiểu Vũ và Chu Đại Sơn phía sau cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Vũ nói: "Tôi vẫn cho là cậu ấy không biết săn sóc người khác..."
Chu Đại Sơn nói: "Làm một nhân viên cảnh vệ đủ tiêu chuẩn, cậu không phải nên nhường lãnh đạo của mình sao?"
Tiểu Vũ: "..." Anh ta cũng muốn nhường, nhưng hai bánh xe làm sao thể theo kịp bốn bánh xe? Lỡ như lần sau cố vấn Tô tạo ra một cái máy bay nhỏ, chẳng lẽ anh ta còn phải bay lên trời theo sao?
Tiểu Vũ cảm thấy đồng chí Chu Đại Sơn xuất thân từ con đường hoang dã nên không thể nói chuyện cùng.
Một đám người cùng đến xưởng thép, bác bảo vệ nhìn thấy Tiểu Bác.
Biết Giang Bác là người bị gián điệp theo dõi, lập tức thần kinh căng thẳng nhìn chung quanh, sau đó đi báo cáo cho lãnh đạo, có cần sắp xếp đội an ninh đến bảo vệ hay không, để tránh cho gián điệp có cơ hội.
Xưởng trưởng Cao rất vui mừng khi Giang Bác đến, nhưng nghe được lời này của bác bảo vệ, lập tức đen mặt. "Ông Lưu, ông đang xem nơi này của chúng tôi là ổ gián điệp sao?"