Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 346

Cập nhật lúc: 2024-10-02 21:55:47
Lượt xem: 10

Chương 346:

Sau khi uống rượu xong, hiệu trưởng Tô rời đi, ông phải về nhà ăn cơm cùng với vợ mình.

Tô Chí Phong rất lo lắng, thậm chí còn nói: "Cha, đi đường buổi tối rất nguy hiểm, lần sau đợi trời sáng rồi cha hẵng đến."

Hiệu trưởng Tô ngồi ở đằng sau nói: "Vậy thì cả đêm cha sẽ bồn chồn không ngủ được." Ông cụ lại nói. “Chí Phong, con phải chuẩn bị sẵn sàng, cha nghĩ thằng bé có thể phải rời khỏi đây. Tiểu Bác vô cùng quan trọng, không thể để thằng bé mãi như này được, huyện Bình An không thể giữ thằng bé mãi được."

Tô Chí Phong cảm thấy khá áy náy. “Cha, nếu thực sự như vậy, con chỉ có cách là đi theo thằng bé, con và Mã lan đều lo lắng bọn trẻ ở bên ngoài một mình."

"Cứ đi đi, không có con thì cha cũng chẳng sao đâu! Cha có hẳn ba đứa con trai cơ mà!" hiệu trưởng Tô tự hào nói.

Nhưng tiếp đó, khi kiêu ngạo qua đi, ông cụ lại nói: "Đáng tiếc, cả ba đứa, đều không có đứa nào so được với con."

Tô Chí Phong - một trong ba người con trai. “..."

Buổi tối khi đi ngủ, Tống Sở vẫn cảm thấy hạnh phúc: "Anh Tiểu Bác, nhìn ông nội vui vẻ biết bao, anh chính là niềm tự hào của nhà họ Tô chúng ta, là niềm tự hào của tất cả mọi người."

Nhưng Giang Bác không để ý đến cô, chỉ ngồi bên cạnh giường nhìn món quà sinh nhật mà Tống Sở đã tặng mình.

Bây giờ anh sẽ đọc nó mỗi ngày trước khi đi ngủ.

Mỗi lần đọc, anh đều bỏ qua đoạn Tống Sở miêu tả cuộc sống hàng ngày, đi thẳng vào trọng tâm - những lời khen ngợi anh. Điều anh thích nhất là kết luận - Tô Giang Bác xuất sắc và cũng là anh trai Tiểu Bác đáng yêu của tôi.

TBC

Sở Sở nói rằng cô yêu anh nhất.

Khi Giang Bác đọc xong, anh cảm thấy rất vui, đóng cuốn sách lại và đặt nó ở dưới gối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-346.html.]

Tống Sở khá xấu hổ, cảm thấy mình viết không hay lắm nhưng không hiểu vì sao ngày nào anh Tiểu Bác cũng lấy ra đọc, điều quan trọng là anh lại đọc trước mặt cô, cho dù da mặt dày đến đâu cũng cảm thấy ngại ngùng, cô nằm nghiêng nhìn Giang Bác. “Anh Tiểu Bác, anh có thể đừng đọc cái này nữa có được không?"

Giang Bác nằm ở trên giường, theo thói quen đặt hai tay lên bụng, nhắm mắt lại nói: "Được, vậy em viết cho anh một cái khác đi."

Tống Sở: "....."

Những ngày cận kề cuối năm, trên cơ bản vấn đề biên giới đã được giải quyết.

Sở trưởng Viện nghiên cứu công nghiệp quân sự thủ đô ngay lập tức tìm cách liên lạc với các nhà lãnh đạo quân đội, họ muốn biết chuyên gia cải tiến vũ khí đang ở đâu, nhân tài như vậy cần được tham gia vào ngành công nghiệp quân sự cũng như các viện nghiên cứu để có thể đóng góp lớn hơn.

Tham mưu trưởng Quân khu Thủ đô đã biết điều gì đó. “Phó thủ tướng - Thủ trưởng Trần đã xử lý xong chuyện này, hiện tại lãnh đạo cũng rất coi trọng vị chuyên gia kia, nhất định phải mời được cậu ấy vào tổ chức công nghiệp quân sự."

"Nếu cậu ấy đến, nhất định có thể làm trưởng nhóm dự án." Sở trưởng viện nghiên cứu khẳng định.

Hai người họ đều có ý tưởng tốt, nhưng bản thân Thủ trưởng Trần lại gặp khó khăn, bởi vì các lãnh ở trên đã sắp xếp cho ông cụ mời đồng chí Tô Giang Bác tham gia vào Viện nghiên cứu quốc gia.

Những hành động và tình huống đặc biệt trước đây của Giang Bác đã được các nhà lãnh đạo chú ý, chẳng hạn như mưa nhân tạo, phân bón hóa học, động cơ, lò luyện thép, vật liệu mới, thiết bị đánh chặn tín hiệu, vũ khí...

Lần này, mọi người đều đặc biệt chú ý đến Giang Bác

Mỗi lần đều ấn tượng hơn, nhất là khi tất cả thành tựu đều thuộc các lĩnh vực khác nhau mà không trùng lặp.

Các nhà lãnh đạo lớn đều thống nhất rằng, những đồng chí như thế phải được đất nước coi trọng.

Nghe nói lần trước anh còn bị gián điệp theo dõi, mặc dù đã bố trí người bảo vệ nhưng xém chút nữa đã bị gián điệp ra tay, không biết có ẩn tình gì hay không.

Và ngay cả khi không có gián điệp, vẫn có nhiều tai nạn trong thời bình. Dù sao anh cũng chỉ là một đứa trẻ, luôn khiến người ta cảm thấy lo lắng và không yên tâm.

Loading...