Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 349
Cập nhật lúc: 2024-10-02 21:56:25
Lượt xem: 8
Chương 349:
Thủ trưởng Trần vui vẻ đồng ý. “Chà chà, đều là những đứa trẻ ngoan, bác nghe nói rằng cả hai bạn nhỏ đều có những thành tích tuyệt vời, một người là thiên tài khoa học còn một người có tài năng nghệ thuật tự do."
Giang Bác vẫn im lặng, còn Tống Sở ngại ngùng cười cười. “Chúng cháu vẫn phải tiếp tục cố gắng chăm chỉ hơn nữa."
Sau khi trao đổi vui vẻ vài câu, Thủ trưởng Trần mời mọi người ngồi xuống và ăn cùng nhau.
Không có người ngoài, chỉ có Huyện trưởng Lữ và gia đình Mã Lan.
Họ cùng ăn sủi cảo do Huyện trưởng Lữ sắp xếp.
Thủ trưởng Trần khen ngợi: "Bác phải cảm ơn Tiểu Bác vì sự đóng góp lần này của cháu, Tiểu Bác, nếu cháu muốn điều gì có thể trực tiếp nói với bác."
Giang Bác ngẩng đầu nhìn Tống Sở.
Tống Sở ngạc nhiên một chút, nhưng cũng lắc đầu. Anh Tiểu Bác không yêu cầu bất kì điều gì, cô không cống hiến được gì nên cũng không mong được báo đáp lại điều gì.
Giang Bác nói: "Không cần đâu ạ."
Thủ trưởng Trần liếc nhìn Tống Sở, ông ta biết rằng Giang Bác và cô bé này là những đứa trẻ lang thang và có vẻ như mối quan hệ của cả hai rất tốt.
Sau đó, Thủ trưởng Trần không nói gì mà lại nói tiếp về sự phát triển của huyện Bình An và những thành tựu của công xưởng thép.
Đây là điều mà Huyện trưởng Lữ và Mã Lan có thể nói, ngay cả Tô Chí Phong cũng có thể nói một vài từ, không khí ăn uống nhất thời rất hài hòa.
Nhưng trong bữa ăn, Thủ trưởng Trần rất để ý đến Giang Bác. Ông cụ thấy rằng đứa nhỏ Giang Bác này không quan tâm đến những gì người lớn đang nói, ngược lại, cô em gái lại rất thích thú và luôn mở to mắt lắng nghe, có vẻ rất quan tâm.
TBC
Tiểu Bác thỉnh thoảng lại nhìn cô gái nhỏ, gắp sủi cảo cho cô và nhắc cô ăn.
Trong suốt bữa ăn, bản thân mình thì tùy tiện nhưng lại vô cùng quan tâm đến em gái mình. Cứ mỗi khi em gái gắp cho anh một miếng sủi cảo, khóe miệng anh sẽ vô thức cong lên. Đối với một người không thích cười, thì đây là biểu cảm lạ hiếm khi xảy ra.
Thời điểm này, Thủ trưởng Trần không biết đến từ 'Muội khống', nếu không ông cụ sẽ nghĩ luôn đến từ này.
Ông cụ cảm thấy cô gái nhỏ là một sự tồn tại đặc biệt đối với Tô Giang Bác.
Thử nghĩ xem, một người không quan tâm đến bất cứ thứ gì thì vì sao lại quan tâm đến một người nhiều như vậy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-349.html.]
Thủ trưởng Trần nghĩ rằng cơ hội của mình đây rồi.
Sau khi ăn xong, Mã Lan và những người khác lên xe của huyện về nhà.
Cho đến khi họ bước vào nhà của mình, Mã Lan và Tô Chí Phong mới thực sự thoải mái.
Mặc dù các lãnh đạo rất dễ gần và vô cùng khiêm tốn, nhưng sâu thẳm trong trái tim họ đều cảm thấy lo lắng.
Họ lo lắng chuyện lãnh đạo sẽ đột nhiên đề xuất chuyện Giang Bác rời khỏi huyện Bình An và đến một Viện nghiên cứu nào đó, chuyện như thế sẽ rất rắc rối.
Khi đó họ sẽ không biết làm thế nào để từ chối.
May mắn thay, lãnh đạo đã không nói bất kì điều gì, hôm nay chỉ đơn giản là mời một bữa ăn trưa.
Tống Sở vui vẻ nói: "Mẹ, sủi cảo hôm nay ăn thật ngon!"
Mã Lan ôm lấy cô: "Sau này mẹ sẽ làm cho con" Nửa ngày nay bà còn chưa được ôm con mình.
Lúc này, Mã Lan mới phát hiện ra con gái mình không còn là một cô bé tinh nghịch như xưa nữa, cô đã trưởng thành và trở thành một đứa trẻ mười tuổi.
Sở Sở mười tuổi, Tiểu Bác mười hai tuổi, chúng đều là những đứa trẻ đã lớn.
Bà quay lại và nói với Tô Chí Phong: "Cha tụi nhỏ ơi, chiều nay chúng ta xin nghỉ một buổi đi, dọn dẹp nhà cửa một chút, mấy hôm nữa hãy lắp thêm một cái giường mới."
Tống Sở hỏi: "Mẹ, có ai đến nhà mình ạ?"
"Không, mẹ phát hiện Sở Sở nhà ta đã là con gái lớn rồi. Con gái lớn sẽ cần có phòng riêng, sau này con không ngủ chung với anh Tiểu Bác nữa. Mẹ sẽ đóng cho con một cái tủ quần áo và làm cho con một căn phòng công chúa."
Giang Bác đang nhóm lửa bằng than: "...!!!"
Tống Sở hai mắt sáng lên.
Cô ngủ không ngoan lắm, mỗi khi đi ngủ, cô sẽ ôm anh trai Tiểu Bác như một con gấu bông.
Không ngờ ở đây cô sẽ có một căn phòng công chúa của riêng mình... Chỉ cần nghĩ đến thôi là thấy hạnh phúc lắm rồi.