Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 353
Cập nhật lúc: 2024-10-02 22:02:25
Lượt xem: 10
Chương 353:
Cô giáo Thái cười cười, thầm nghĩ đứa trẻ này còn nhỏ, lớn lên sẽ biết trường nào tốt hơn. “Em có thể về nói chuyện với cha mẹ mình, học kỳ sau chúng ta sẽ thi vào những trường tốt hơn, em có thể chuẩn bị từ sớm. Nếu có cơ hội, em hãy đến một ngôi trường tốt để học tập."
Tống Sở gãi đầu: "Dù sao em cũng sẽ không đi xa nhà đâu, lên đại học cũng chỉ học ở trên tỉnh thôi."
Tống Sở không nghĩ đến, về nhà cũng không nhắc tới, cô thực sự lo lắng cha mẹ sẽ lo cho cô học và thực sự để cho cô rời xa nhà đi học. như vậy cô sẽ khóc mất, dù sao cô cũng có một người anh trai nữa.
...
Vì tuyết rơi dày và giao thông không thuận tiện, Thủ trưởng Trần đã ở lại huyện Bình An vài ngày và sinh hoạt ở trong Huyện ủy, ông cụ cũng đã lên tỉnh, xuống trấn dưới để chào hỏi mọi người, quan tâm đến việc tránh rét của họ, trong lúc đấy ông cụ đều luôn đi bộ.
Xong việc, ông cụ tìm người đi tìm hiểu tình hình của Tống Sở.
Chính ông cụ đã nhờ cô giáo Thái hỏi chuyện, tìm hiểu xem cô nghĩ gì về việc đi học xa nhà.
Kết quả đúng như ông ta nghĩ, cô không muốn rời đi.
Tất nhiên, suy nghĩ của đứa trẻ tương đối đơn giản, nó chỉ là không muốn rời khỏi nhà.
Vấn đề này rất dễ giải quyết, ông cụ biết chỉ cần chuyển nhà là được.
Có rất nhiều gia đình như vậy trên khắp cả nước.
Lý do sâu xa của đồng chí Tô Giang Bác đã được làm rõ, việc kê đơn thuốc phù hợp sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Nhưng chuyện này không vội vàng được, phải để mọi thứ diễn ra theo một cách tự nhiên
TBC
Ví dụ như năm sau, mẹ của bọn trẻ làm việc rất tốt và được Thủ trưởng đích thân mời… Tình cờ, thành tích học tập của đứa trẻ cũng rất tốt và được một trường trung học ở thủ đô nhận...
Mặc dù sẽ mất nhiều thời gian, nhưng Thủ trưởng Trần phải chấp nhận. Tuy rằng tiếp xúc trực tiếp với Giang Bác không nhiều nhưng với những biểu hiện cố chấp của anh, không ai có thể ép buộc được anh dù chỉ một chút, nếu càng cố sẽ phản tác dụng.
Thủ trưởng Trần không muốn ép buộc một đứa trẻ có công với tổ quốc rơi vào tâm lý nổi loạn, ông cụ muốn mọi thứ được diễn ra một cách tự nguyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-353.html.]
Qua điện thoại, Thủ trưởng Trần cũng nói với thủ đô về kế hoạch của mình.
Các lãnh đạo trên thủ đô cũng có một chút hiểu biết về tình hình ở đây và biết rằng nó khá đặc biệt, cho nên đã được chấp thuận giải quyết bằng một cách tự nhiên, như vậy là tốt nhất.
Không phải chỉ chờ nửa học kỳ thôi sao?
Vì vậy Thủ trưởng Trần chuẩn bị rời khỏi huyện Bình An và trở về thủ đô sau khi tuyết ngừng rơi.
Trước khi về, ông cụ còn đến nhà họ Tô để gặp Giang Bác và Tống Sở.
Đám người Mã Lan lo lắng tiếp đón, Thủ trưởng Trần cảm thấy bọn họ làm phiền gia đình nên không dám ở lại lâu, mời gia đình cùng Tống Sở khi nào có thời gian thì đi lên thủ đô chơi.
Ông cụ cúi người nói với Tống Sở. “Nghe nói cháu thích ăn kẹo hồ lô, ở thủ đô có nhiều kẹo hồ lô nhất, còn có món vịt quay rất nổi tiếng, không có nơi nào có nhiều món ngon như ở đấy cả."
Tống Sở nuốt nước bọt, cảm thấy ông cụ này đi quá xa rồi, ông cụ nói những chuyện này với cô để cho cô có cảm thấy thèm thuồng làm gì?
Sau khi Thủ trưởng Trần đi, Tống Sở thực sự nhớ món vịt quay ở thủ đô. Ở một nơi nhỏ như huyện Bình An, kiến thức của cô thực sự có hạn, món thịt kho tàu là món ăn nổi tiếng nhất trong tiệm cơm Quốc Doanh.
“Mẹ, cái món vịt quay kia thật sự ăn ngon lắm sao?”
Trong bữa tối, Tống Sở lập tức hỏi Mã Lan về điều đó, có vẻ như đã thấy món vịt quay béo ngậy ấy.
Mã Lan cũng nhớ tới những món ngon mình từng ăn khi đi du lịch thủ đô ở kiếp trước, những ký ức đó đã qua lâu rồi.
Thật ra mùi vị thì đã quên rồi, chỉ nhớ nó thực sự ăn rất ngon.
“Có lẽ ngon” Mã Lan mơ hồ nói. Dù sao cũng không thể ăn nó, không cần để con gái nhớ đến.
Tống Sở gật gật đầu, buông xuống những suy nghĩ nhỏ nhặt kia.
Giang Bác nói: "Có thể đi chơi.”