Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 374
Cập nhật lúc: 2024-10-03 21:09:41
Lượt xem: 5
Mã Lan nhéo mặt con trai nói: "Con trai, sao không vui thế, không muốn ra ngoài chơi ư?”
Giang Bác nói: "Không phải, xe điện con tặng mẹ còn chưa làm ra.”
Mã Lan cười nói: "Thì ra là vì chuyện này à, không sao, tâm ý của con sẽ thành thôi. Không phải những tài liệu kia của con hoàn thành rồi sao, mẹ nhận được tấm lòng của con rồi.”
“Nhưng con muốn tặng mẹ là xe điện.” Giang Bác buồn bực nói, anh còn muốn chở Sở Sở đi hóng gió, đều phải nuốt lời rồi.
Thời đại này đã quá gây cản trở cho anh, sớm biết vậy anh đã không làm phức tạp như vậy.
Tô Chí Phong ở bên cạnh ôn nhu cười nói: "Đúng vậy, tuy rằng không tặng được quà, nhưng mẹ con sẽ không trách con.” Trong lòng ông nghĩ, trẻ con vẫn là trẻ con, về mặt lấy lòng nữ đồng chí, vẫn là thiếu một chút.
Tống Sở an ủi anh: "Anh Tiểu Bác, nóng vội sẽ không ăn được đậu hũ nóng đâu. Đậu hũ này chúng ta phải ăn từ từ mới ngon chứ, tục ngữ nói những điều tốt đẹp vẫn luôn chờ ta.”
Mã Lan véo vào eo chồng mình một phát, như nói ông không được kích động con trai.
Quả nhiên, khuôn mặt nhỏ kia của Giang Bác càng đen lại.
Giang Bác nói: "Anh muốn chở em đi tìm cảm hứng.”
Tống Sở vừa nghe là vì cô, lập tức lắc đầu: "Không cần xe điện, chúng ta lái xe ô tô con đi. Đi bộ cũng được, chúng ta đều vận động quá ít, phải rèn luyện thân thể.”
Mã Lan cũng nói: "Đúng vậy, sau này con dắt em ra ngoài chơi. Mẹ đã hỏi qua bọn Tiểu Vũ rồi, họ nói các con có thể tự do đi lại, không cần ở trong nhà ngột ngạt.”
Tống Sở vui vẻ nói: "Mẹ, thật vậy sao, con cũng có thể cùng anh Tiểu Bác lên phố đi chơi ư?”
“Có thể, đều có thể.” Mã Lan cười gật đầu.
Tống Sở vui vẻ nắm tay Giang Bác: "Anh Tiểu Bác, anh nghe thấy chưa? Cho nên anh vui lên chút đi mà, không cần xe điện cũng được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-374.html.]
Tô Chí Phong nói: "Đúng vậy, cha còn có thể dạy con đi xe đạp, không sợ mất điện, rất thuận tiện.”
Giang Bác: “…..”
Được Tống Sở dỗ như vậy, tâm trạng của Giang Bác tốt lên hẳn, hôm lễ 1/5 cả nhà thay quần áo chỉnh tề, ngồi xe đi về hướng tỉnh.
Mà lúc này, phía bên thủ đô, các hạng mục tài liệu kỹ thuật cũng thông qua các kiểm tra thực nghiệm của các nhóm chuyên nghiệp thuộc các Viện nghiên cứu, xác định số kỹ thuật này là thích hợp, có thể trực tiếp sử dụng kỹ thuật.
Vì chuyện này, lãnh đạo lớn còn triệu tập hội nghị một lần, hội nghị này ngoài những người lãnh đạo ra, còn có vài chuyên gia nghiên cứu số tài liệu đó.
TBC
Chủ đề của hội nghị là mau chóng đem số kỹ thuật này đưa vào sử dụng, cùng với làm thế nào để tiến hành công tác bảo mật kỹ thuật.
Đến nỗi nguồn gốc của số tài liệu này, vẫn là bảo mật.
Suy cho cùng tình hình hiện tại trong nước xác thực chưa thể nói là yên bình thật sự, vẫn còn có gián điệp ẩn nấp.
Cho dù chỉ có một con cá lọt lưới, tin tức này cũng không thể truyền ra ngoài. Không phải là không tin tưởng những đồng chí này, mà là trong phòng thực nghiệm nhiều người, người biết quá nhiều, xác suất để lộ đi ra ngoài lại càng lớn.
Vị đồng chí kia quá nhỏ, đứa nhỏ còn cần thời gian để trưởng thành, trong thời gian đó, không thể mang lại cho đứa nhỏ bất kỳ nguy hiểm và áp lực từ mọi phía.
Sau khi hội nghị kết thúc, chỉ còn lại vài lãnh đạo nói chuyện phiếm.
Lãnh đạo lớn mặt đầy ý cười, tâm trạng vui sướng vô cùng: "Phần quà đáp lễ này, xem như là một phần quà to nhất mà tôi nhận được. Nghĩ kỹ lại, vài chữ này của tôi đổi lấy một phần quà to như vậy, thật sự xấu hổ quá.”
Lãnh đạo số 2 nói: "Vậy lại viết cho cậu ấy mấy chữ nữa đi.”
Lãnh đạo lớn nói: "Đâu chỉ mấy chữ, dù là viết một bài văn, tôi cũng nguyện ý, chỉ sợ cậu ta đáp lại một phần quà càng lớn hơn nữa cho tôi.”
Những người khác liền cười, trong lòng bọn họ, vị đồng chí nhỏ chính là một đồng chí mộc mạc như vậy.
Thủ trưởng Trần đã tiếp xúc qua với Giang Bác liền cảm thấy có chút không đúng, vị đồng chí Giang Bác kia, khả năng không giác ngộ tư tưởng cao như vậy…