Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 383

Cập nhật lúc: 2024-10-03 21:11:59
Lượt xem: 13

“…..” Mã Lan không muốn nói gì nữa.

Buổi tối phải tới nhà cũ họ Tô báo tin, cả nhà thông báo cho nhau, tề tựu đông đủ.

Mấy đứa nhỏ nhìn thấy Tống Sở và Giang Bác liền vây xung quanh khóc, thậm chí Tô Bảo Minh còn gào lên: “Chị Sở Sở, chị đừng đi…”

Tô Bảo Phương khóc đến nỗi hết cả hơi.

Tô Bảo Cương và Tô Bảo Lượng bây giờ đã lớn nên không khóc, nhưng đôi mắt đỏ hoe, rất luyến tiếc.

Từ lúc tan học về nhà, nghe cha mẹ nói đến tin này, trên đường tới nhà ông bà nội, bọn họ rất buồn.

Tống Sở cũng vậy, cô không nỡ rời khỏi nơi này, luyến tiếc người thân và bạn bè ở huyện Bình An, đôi mắt to tròn nước mắt lưng tròng.

Giang Bác không chịu nổi: “Vậy không đi nữa.” Sở Sở không vui, vậy nên không đi, không đi đâu cả.

Tống Sở lắc đầu: “Không sao, anh Tiểu Bác chúng ta phải đi cùng cha mẹ.”

Tô Bảo Cương nói: “Đúng vậy, chúng ta đều đã lớn rồi, không thể ngây ngô không hiểu chuyện như trước đây, chẳng phải nói trên thế gian này bữa tiệc nào rồi cũng sẽ tàn sao?”

Tô Bảo Lượng: “Thật ra cũng không có gì đáng buồn, chỉ là chúng ta tạm thời xa nhau, đợi hai năm nữa anh thi đại học, sẽ thi đến khu vực thủ đô, đến lúc đó có thể ở cùng với các em.”

Nghe thấy lời của Tô Bảo Lượng, những đứa trẻ khác không khóc nữa, cảm thấy cách làm này rất hay.

Họ cũng không phải không thể rời khỏi huyện này, chẳng phải còn có thể thi đại học sao?

Tống Sở vui mừng nói: “Quá tốt rồi, đến lúc đó mọi người có thể ở nhà em và chơi cùng nhau.”

Tô Bảo Cương: “Sao anh lại không nghĩ đến chứ, cứ như vậy, cha mẹ sẽ không quản lý được anh rồi sao? Quá tốt! Anh sẽ thi vào một trường ở thủ đô.”

Tô Bảo Minh sụt sùi, tủi thân nói: “Nhưng em còn nhỏ, mọi người đều đi học đại học cả rồi, chỉ còn một mình em ở lại đây.”

Giang Bác: “Vượt cấp, trước khi đi anh sẽ đưa tất cả các trọng điểm của kỳ thi cho mọi người.”

Tô Bảo Minh: “..…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-383.html.]

Tô Bảo Phương khịt mũi: “Chị và mọi người không giống nhau, chị là con gái, có thể thi vào đoàn nghệ thuật, chị sẽ thi vào đoàn nghệ thuật thủ đô. Mẹ chị nói rồi, mười bốn tuổi đã có thể thi, chị mười một rồi.”

Mấy đứa con trai: “…”

Thời buổi này làm con trai thật bất lợi.

Với sự gián đoạn như vậy, nỗi buồn chia tay sẽ nguôi ngoai.

Bọn trẻ lại bắt đầu bàn bạc sẽ đi đâu chơi khi tới thủ đô, bọn họ còn lấy trộm bản đồ của ông nội, tụ tập trong sân để tìm vị trí của thủ đô, xem cách huyện Bình An bao xa. Kết quả họ chỉ tìm thấy thủ đô, không tìm thấy huyện Bình An.

“…..”

Giang Bác vẽ một chấm ở một góc nào đó trong tỉnh của họ, để đại diện chỗ đó là huyện Bình An.

“Hóa ra huyện Bình An của chúng ta nhỏ như vậy.”

Lúc này, bọn trẻ mới ý thức được, hóa ra chỗ mình sống thật nhỏ bé, còn thế giới ngoài kia rộng lớn biết bao.

Cái tỉnh vốn rất lớn trong lòng họ, lại chẳng là gì so với thủ đô, quả thật không đáng nhắc tới.

Khắp nơi trên đất nước, còn có rất rất nhiều nơi khác, mà bọn họ từ trước tới giờ vẫn chưa đặt chân tới.

Bọn trẻ chợt nảy ra ý tưởng chắp cánh và bay đến mọi miền của đất nước.

Sở Sở cũng nhịn không được nói: “Thế giới rộng lớn như vậy, chúng ta nên đi khắp nơi nhìn một chút, trạm thứ nhất bắt đầu từ thủ đô.”

Giang Bác không tin tưởng vào những chiếc máy bay ở thời đại này, cảm thấy ý tưởng này của Sở Sở tạm thời không có cách nào thực hiện được, anh không có khả năng để Sở Sở ngồi chiếc máy bay đó.

Bọn trẻ đều đang mơ mộng đi vòng quanh thế giới, đột nhiên Tô Bảo Cương nói: “Đúng rồi, em ba, hai người đi rồi, vậy chiếc xe hơi nhỏ có phải muốn tặng cho chúng anh không?”

Những đứa trẻ khác ngay lập tức nhìn hai người họ bằng đôi mắt long lanh. Đúng đúng đúng…

TBC

Giang Bác và Tống Sở: “…”

Mã Lan và Tô Chí Phong nhìn thấy dáng vẻ phấn kích của tụi nhỏ, trong lòng cũng yên tâm, họ là người trưởng thành, đi đâu cũng không thành vấn đề. Chuyện ly biệt đối với họ mà nói cũng chẳng phải là chuyện gì lớn, chỉ sợ bọn nhỏ không có cách nào chấp nhận được sẽ buồn.

Loading...