Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 389
Cập nhật lúc: 2024-10-03 21:14:35
Lượt xem: 13
Vì có Tiểu Vũ và Chu Đại Sơn dẫn đường, Mã Lan và những người khác không quá lo chuyện tìm đường, đến trạm xe liền có một chiếc xe Jeep tới đón.
Mã Lan và những người khác biết đơn vị sắp xếp nhà ở cho mình, cho nên cứ nghĩ đó là khu nhà công nhân viên chức như ở công xưởng thép, cuối cùng xe dừng lại trước cổng khu quân sự.
“.....”
Mã Lan và Tô Chí Phong đều không dám tin.
Mã Lan hỏi: “Đây là... phải gặp ai?”
Tiểu Vũ nói: “Phía trên sắp xếp nhà cho mọi người trong khu nhà ở quân đội, khá an toàn, đây cũng là quyết định của lãnh đạo lớn.”
Có thể nói lần này lãnh đạo lớn vô cùng chiếu cố Giang Bác, biết đồng chí nhỏ này tuổi còn bé, khẳng định không thích hợp sống ở một nơi khép kín như viện nghiên cứu, mà khu vực nhà ở dành cho công nhân viên chức càng chắc chắn không được, mọi người quá ồn ào và nguy hiểm.
Vẫn là khu vực nhà ở dành cho quân đội tốt, công tác an ninh không có vấn đề gì, lại không đến mức khép kín, bình thường ra vào đều thuận tiện.
Mã Lan xúc động vô cùng, không nghĩ đến một ngày bản thân mình còn có thể đi vào một nơi như khu nhà ở quân đội.
Trước đây đi ngang qua bà cảm thấy rất căng thẳng...
Vượt qua một kiếp, cảm thấy số phận mình quá khác biệt.
Sau khi đã được kiểm tra, xe đi thẳng vào bên trong, tiếp đó dừng lại trước một tòa nhà nhỏ.
Tòa nhà nhỏ có hai tầng, diện tích không lớn. Là loại tòa nhà nhỏ hai tầng kiểu phương tây, nhưng được tách ra.
Tống Sở kinh ngạc: “Ngôi nhà này thật đẹp.”
Một người thanh niên mặc quân phục từ trong nhà đi ra, sau khi nhìn thấy Mã Lan và những người khác, thì tới cúi chào: “Tôi là nhân viên cần vụ của đồng chí Giang Bác tên Tiểu Vương.”
Còn xưng là nhân viên cần vụ.
Mã Lan và Tô Chí Phong vội vàng chào hỏi với Tiểu Vương, sau đó giới thiệu con trai và con gái của mình, nói người thanh niên không cần khách khí như vậy.
Tiêu Vương nói: “Đây là việc nhân viên cần vụ nên làm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-389.html.]
“.....”
Mọi người đi theo Tiểu Vương tham quan ngôi nhà, mặc dù là hai tầng, nhưng phòng rất nhỏ. Tổng cộng có ba phòng. Bên dưới là phòng khách cũng có thể là phòng cho người giúp việc, bên trên là phòng sách và phòng ngủ.
Đương nhiên, đây là do người trước kia sắp xếp, sau khi Mã Lan biết Tiểu Vương không ở cùng bọn họ, liền bố trí mình và Tô Chí Phong ở dưới lầu, hai đứa con ở hai phòng trên lầu, nơi có ánh sáng tốt.
“Tại sao không giữ lại phòng sách.” Giang Bác nghiêm túc nói.
“Chẳng phải con nói không cần phòng sách sao?” Mã Lan hỏi.
“Cần, nhất định phải cần! Nếu không, không thể nào làm việc.” Vẻ mặt Giang Bác càng nghiêm túc.
Cho nên cuối cùng, Giang Bác và Tống Sở vẫn ở trên lầu, nhưng ở cùng một phòng, Tô Chí Phong và Mã Lan cũng ở trên lầu, phòng còn lại dưới lầu là phòng sách...
Cả nhà thêm Tiểu Vũ và Chu Đại Sơn, còn có Tiểu Vương giúp, bận rộn cả ngày trời, cuối cùng cũng thu dọn xong hành lý.
Nhìn ngôi nhà mới với đầy đủ đồ đạc, cả gia đình vô cùng hài lòng.
Thậm chí Mã Lan còn trộm nhéo mình, xác nhận đây không phải là đang nằm mơ.
Bởi vì có nhân viên cần vụ Tiểu Vương, ngày đầu tiên ở nơi mới trông cũng không bận rộn lắm.
Dọn dẹp nhà xong, Tiểu Vương mang đồ ăn từ căn tin quân khu trở về.
Ăn cơm xong trời cũng tối muộn, Tiểu Vương cùng Tiểu Vũ và Chu Đại Sơn rời đi, chỉ còn lại mỗi nhà họ Tô ở nhà mới nghỉ ngơi.
Tiểu Vương nói: "Tạm thời đơn vị sắp xếp cho mọi người thời gian nghỉ ngơi là hai ngày, nếu như mọi người muốn ra ngoài đi dạo, có thể nói với tôi, tôi sẽ thu xếp xe cho mọi người."
Mã Lan vội vàng nói cảm ơn, sau này không cần phiền phức như vậy, bọn họ có thể tự ra ngoài đi dạo.
TBC
Mới đến đã được quốc gia đặc biệt quan tâm như vậy, trong lòng bọn họ không khỏi cảm thấy bất an.
Tiểu Vương khôn khéo nói: "Việc này đều là sắp xếp của lãnh đạo phía trên, nếu tôi không làm tốt sẽ phải chịu phạt, ngài không nên khiến tôi khó xử."
Mã Lan: “... Được, vậy chúng tôi sẽ nói với cậu nếu chúng tôi cần. Đồng chí Tiểu Vương, cảm ơn cậu."
"Đây là trách nhiệm và công việc của tôi."