Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 398
Cập nhật lúc: 2024-10-03 21:17:05
Lượt xem: 15
Chẳng qua hai người cũng có cơ sở tình cảm, thủ trưởng Lôi vì kháng Nhật vẫn luôn không kết hôn, về sau bởi vì đánh trộm rừng mà cứu được bà Lôi suýt chút nữa bị cướp, thế mà được bà Lôi nhìn trúng, sau đó hai người kết hôn. Ban đầu vì kháng Nhật chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, tình cảm vẫn rất tốt, kết quả mãi cũng kết thúc, ở cùng nhau ngược lại mâu thuẫn nhiều hơn, loại chuyện này thường gặp.
Một lát sau, sát vách lại truyền tới âm thanh.
Ông Lôi mang theo một cây chày cán bột, đuổi theo hai tên nhóc từ trong nhà chạy ra.
Hai cái tên nhóc này chạy rất nhanh.
Ông Lôi vô cùng tức giận, đi đi lại lại trong phòng, trong miệng ông ấy còn nói: "Nếu như là năm đó, hai đứa chắc chắn chạy không thoát!"
TBC
Tống Sở đứng ở cổng nhà mình lại nhìn thấy hai tên nhóc sát vách chạy mất kia lại lén chạy về, sau đó trốn ở cổng nhìn trộm vào bên trong.
Tống Sở hỏi: "Hai người là cháu trai của ông Lôi sao?"
Hai tên nhóc mặt đỏ lên: "Chúng tôi là con của ông ấy!" Bao nhiêu lần bị nhận lầm rồi, quá đáng!
Tống Sở kinh ngạc: "Ôi, vậy không phải tôi phải gọi hai người là chú sao?"
“....” Hai anh em liếc mắt nhìn nhau, từ trong mắt đối phương thấy được vẻ không thể tưởng tượng nổi, không ngờ còn có loại chuyện tốt như vậy.
Anh cả Lôi Hổ gật đầu: "Đúng, cô nên gọi chúng tôi là chú. Gọi tôi là chú Lôi Hổ, gọi nó là chú Lôi Báo."
Tống Sở: “... Tên của hai người..."
Hai người lại bị chọc trúng nỗi đau, Lôi Báo nói: "Sao, tên chúng tôi rất khó nghe sao?"
Giang Bác liếc cậu ta một cái.
Tống Sở nghiêm túc nói: "Rất oai phong."
Hai anh em lại vui vẻ, không ngờ lại có người tán đồng gu thẩm mỹ của cha già nhà bọn họ.
Lôi Hổ nói: "Rất tốt, hai người rất không tệ, tôi quyết định thu nhận hai người làm đàn em. Sau này hai người đi theo chúng tôi lăn lộn, bảo đảm toàn bộ trẻ con trong khu tập thể cũng không dám bắt nạt hai người."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-398.html.]
Lôi Báo nói: "Đúng, đúng, ra ngoài hai người cứ nói ra tên của chúng tôi."
Giang Bác lại liếc mắt nhìn bọn họ một cái, ánh mắt đó là một lời khó nói hết.
Tống Sở lại rất vui, cảm thấy hàng xóm thật tốt.
Hai anh em còn đang muốn c.h.é.m gió trước mặt đàn em mình mới thu nạp được, thì nghe thấy tiếng của thủ trưởng Lôi từ bên trong thét to: "Hai thằng nhóc thối còn dám quay về, mấy đứa dám cầm khẩu s.ú.n.g của ông, ông đây không tha cho mấy đứa!"
Nghe thấy âm thanh này, hai anh em lại chạy như bàn chân được bôi dầu.
Tống Sở và Giang Bác: “.....”
Tống Sở cười gượng nhìn thủ trưởng Lôi lao ra, sau đó yên lặng nắm tay Giang Bác về nhà.
Vào trong nhà, Tống Sở lập tức vuốt ngực: "Thật đáng sợ, anh Tiểu Bác, may mắn là trước giờ cha chưa bao giờ đánh trẻ con, cha chúng ta quả nhiên là người cha tốt nhất."
Giang Bác thầm nghĩ, ông không có cơ hội, dù sao anh và Sở Sở cũng đều rất xuất sắc.
Mã Lan và Tô Chí Phong trở về vào giữa trưa.
Vẻ mặt hai người khi trở về rất ảm đạm, còn chưa kịp nói chuyện, Mã Lan đã vội vàng đi nấu cơm, bởi vì bà có tâm sự nên tay nghề làm cơm cũng giảm.
Tống Sở vẫn nể mặt ăn xong bữa: "Mẹ, cha mẹ không vui sao?"
"Đừng nói nữa, sau này mẹ con có thể sẽ phải học hành chăm chỉ hơn." Mã Lan đột nhiên có tinh thần: "Cả nhà biết không, các đồng chí trong công đoàn của mẹ đều vô cùng tài giỏi, còn có người trước kia từng làm chính ủy trong Quân đội, tiến hành kiểu giáo dục tư tưởng, bọn họ có thể dạy dỗ quân Nhật Bản xâm lược thành phố."
Con mắt Tống Sở sáng lấp lánh: "Oa, mẹ, quá tốt rồi, vậy sau này mẹ có thể học được thêm nhiều kỹ năng nữa rồi."
Mã Lan lập tức tắt lửa: "Ôi trời, có thể bọn họ còn định học tư tưởng mới của mẹ, lý luận mới, nói muốn học hỏi từ những tài năng trẻ tuổi. Mẹ… mẹ thì có cái gì đáng để học hỏi chứ?"
Bà phiền muộn không muốn ăn cơm.
Tô Chí Phong ấm ức nói: "Cha cũng không khá hơn chút nào, bên kia của chúng ta có một đống giáo viên kỳ cựu có trình độ học vấn cao, vậy mà còn nói sau khai giảng phải đến lớp học nghe cha giảng một lần." Ông sờ lên n.g.ự.c của mình: "Nhịp tim cũng căng thẳng."