Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 403
Cập nhật lúc: 2024-10-04 21:48:17
Lượt xem: 17
Bên này Tống Sở còn đang giáo dục hai đứa nhỏ, ở trong mắt cô, đây chính là trẻ con.
Lôi Hổ và Lôi Báo cúi đầu, thật ra trong lòng bọn họ có chút lo lắng. Hôm qua bọn họ bị bêu xấu ở ngay trước mặt hai người, ảnh hưởng tới hình tượng Thần Võ Anh Minh của bọn họ, cũng không biết Sở Sở và Tiểu Bác còn làm bạn bè cùng bọn họ nữa hay không.
Lôi Báo nói: "Nhưng bọn họ quá xấu tính, cũng không làm bạn với chúng ta."
Vẻ mặt Tống Sở mặc kệ: "Vậy thì không chơi cùng bọn họ. Chúng ta cũng không phải không có bạn bè, đúng không?"
Thật ra cô cũng không muốn làm bạn với những đứa nhỏ kia, nói lời quá đáng như vậy, quá xúc phạm người khác.
Ánh mắt của Lôi Hổ, Lôi Báo sáng lên.
Suy cho cùng thì Lôi Hổ cũng lớn tuổi hơn một chút, cảm thấy mình nên làm ra dáng vẻ đại ca nên để cho em trai mình mở miệng.
Lôi Báo nói: "Vậy, vậy hai người còn làm bạn bè cùng chúng tôi chứ?"
Tống Sở gật đầu: "Đó là điều đương nhiên rồi, chúng ta vốn là bạn bè, các anh không phải bảo em và anh Tiểu Bác cùng các anh lăn lộn sao?"
TBC
Hai đứa nhỏ cảm động, bọn họ bị đứa nhỏ đơn thuần làm cho cảm động.
Lôi Hổ vỗ n.g.ự.c nói: "Yên tâm đi, chúng ta tự chơi vẫn vui, không chơi cùng bọn họ cũng không sao, hôm nào chúng ta đi lấy thuốc châm lửa về làm pháo, còn có thể chiên ếch."
Tống Sở: “.....”
Rốt cuộc Giang Bác vẫn không nhịn được khinh bỉ nhìn bọn họ.
Đương nhiên, cuối cùng dưới yêu cầu mãnh liệt của Tống Sở thì loại ý nghĩ nguy hiểm kia đã bị bóp chết.
Bởi vì không muốn mất đi tùy tùng nhỏ mới thu nạp được, hai anh em cũng chỉ đành tạm thời thỏa hiệp.
Buổi tối Tống Sở nằm ở trên giường than thở: "Anh Tiểu Bác, anh nói xem tại sao những đứa nhỏ này lại quá đáng như vậy?"
Giang Bác nói: "Em cũng là đứa nhỏ."
"Ôi em biết, nhưng em cảm thấy em trưởng thành hơn so với bọn họ, thông minh hơn, em đến để trợ giúp bọn họ."
Giang Bác: “.....”
"Thật ra, em cảm thấy bọn họ hơi giống anh cả nhà chúng ta. Anh cả Tiểu Cương trước kia nghịch ngợm lắm, sau cùng cũng không phải là học tốt lên sao, em tin mỗi đứa nhỏ ngoan đều sẽ học tốt."
Giang Bác từ chối cho ý kiến, tiếp tục vẽ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-403.html.]
Anh chuẩn bị làm cho Tống Sở một con bướm biết bay, không phải loại diều cần dựa vào gió mới có thể bay lên trời. Anh còn làm cho cô điều khiển từ xa, muốn bay thế nào thì bay thế đó, nhất định tốt hơn so với loại dùng dây thừng khống chế kia.
Vừa khéo pin nạp điện đã được tạo ra, khiến cho việc này đơn giản hơn rất nhiều.
Tống Sở mơ mơ màng màng ngủ: "Anh Tiểu Bác, em hơi nhớ nhóm anh cả Tiểu Cương."
Giang Bác dừng bút lại, anh mím môi một cái rồi tiếp tục vẽ.
Có gì phải nhớ chứ, sớm muộn cũng tới, anh đều đã vạch xong trọng điểm cho bọn họ rồi. Chỉ cần chăm chỉ học tập thì chắc chắn có thể thi đỗ đến thủ đô.
Huyện Bình An bên này vẫn luôn phải chờ bảy tám ngày mới nhận được thư từ Thủ Đô.
Sau khi người đưa thư đưa đến nhà họ Tô, bà nội Tô và hiệu trưởng Tô đã không nhịn được mà đọc bức thư.
Nhìn thấy trong thư miêu tả hoàn cảnh chỗ bọn họ ở, cơm nước, bà nội Tô vô cùng cảm kích với đất nước, cảm thấy thật sự là quá quan tâm.
Sau đó nhìn thấy trong thư còn viết là lãnh đạo lớn dẫn cả gia đình bọn họ tham quan Vạn Lý Trường Thành, kích động nói: "Ông Tô, ông nói xem đây là thật sao?"
Hiệu trưởng Tô cảm thấy giống như đang nằm mơ một giấc, cảm giác rất không chân thực, nhưng con trai và con dâu cũng không phải người khoác lác, giọng của ông cụ kích động có chút run rẩy nói: "Chắc là thật."
"Chuyện này, đây thật sự là..."
Cũng không biết biểu đạt nội tâm kích động của mình như thế nào, buổi tối hiệu trưởng Tô gọi các con, cháu trai, cháu gái đến tụ tập, đọc cho bọn nhỏ nghe bức thư của nhà Tô Chí Phong.
Anh em nhà họ Tô và nhóm con dâu chỉ có một suy nghĩ đó là quá khoa trương rồi, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn không thể không tin.
Hiệu trưởng Tô nghiêm túc nói: "Đây là động viên mọi người, phải học hỏi nhà thằng ba nhiều hơn, Tiểu Cương, các cháu cũng thế, các cháu phải học tập thật giỏi mới có thể có được đất nước coi trọng."
Mấy đứa nhỏ Tô Bảo Cương: “.....”
Loại này thật sự không học được, không phải người bình thường có thể học được.
Bọn họ chỉ là người bình thường, chỉ có thể miễn cưỡng thi tiến sĩ sống qua ngày như vậy.
Chuyện này hiệu trưởng Tô cũng không cho bọn họ nói ra ngoài, dù sao khi nói ra người ta cũng không tin, đến lúc đó còn nói bọn họ khoác lác, hơn nữa liên quan đến lãnh đạo lớn, phải khiêm tốn một chút.
Không khiêm tốn giống như nhà ông cụ Tô, nhà ông cụ Mã rất muốn khua chiêng gõ trống công khai.
Lúc này, tháng bảy chính là ngày mùa, sau khi mọi người làm việc xong nên cùng nhau tụ tập hàn huyên tâm sự.
Vừa hay đại đội trưởng Mã đưa thư đến nhà ông cụ Mã, người nhà ông cụ Mã không biết chữ nhiều, bảo đội trưởng già đọc thư giúp.
Lý Tứ Hỷ rất chờ mong, đây chính là thư gửi từ Thủ Đô tới đấy.