Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 407
Cập nhật lúc: 2024-10-04 21:50:12
Lượt xem: 8
Nếu con bướm có thể nhận được tín hiệu mặt đất ở độ cao như vậy, nếu mặt đất cũng có thể nhận được tín hiệu của con bướm, chẳng phải những người trên mặt đất sẽ có thể nhìn thấy cảnh bầu trời với độ cao 300 mét thông qua bươm bướm?
Thứ tốt, thứ tốt, đây nhất định là thứ tốt.
Mà chiếc máy bay này cũng có thể mở rộng kích thước và trở thành một máy bay không người lái?
Lần đầu tiên, ý tưởng về máy bay không người lái xuất hiện trong đầu các chuyên gia, dù sao bọn họ nghiên cứu về máy bay có người lái rất lâu cũng chưa đưa ra được kết quả cải tiến nào, nhưng thật kỳ lạ khi nghĩ rằng trong tương lai sẽ xuất hiện máy bay không người lái, họ quyết định, hướng đi này nên được tiếp tục nghiên cứu.
Trong con mắt của những chuyên gia này, kỹ thuật tốt như vậy nhất định có khả năng.
Tại thời điểm này, con bướm bay ở độ cao 300 mét trước mắt chắc chắn là con bướm đẹp nhất thế giới.
"Thật là xấu xí!"
Khi Giang Bác nhìn thành phẩm, trong lòng anh cảm thấy bất lực.
Thứ anh muốn là một con bướm màu hồng, vậy mà những người này lại sơn cho nó màu xanh quân đội, anh làm không phải là những chiếc lá, mà là những con bướm!
Giang Bác quyết định, sau này khi anh ấy làm đồ vật, phải nhìn chằm chằm chúng, bằng không thành phẩm anh nhận được nhất định sẽ có bộ dạng kỳ lạ.
Mặc dù ghét nó, nhưng cũng chỉ có thể tạm chấp nhận, dù sao, nó vẫn có thể sử dụng được.
Anh ủy khuất nhận lấy con bướm từ tay Tiểu Vũ, mang nó vào nhà.
Vào lúc này, trong nhà, hai anh em Lôi Hổ và Lôi Báo vẫn đang giúp Tống Sở làm diều.
Đúng vậy, họ đã làm con diều này trong nhiều ngày nhưng mãi không thành công.
Khi hai người khoác lác, mặt không đỏ tim không đập nhanh, nhưng khi bọn họ thực sự làm điều này, mới nhận ra mình vụng về như thế nào.
Những con diều làm ra hoàn toàn không thể bay nỗi, cả hai mồ hôi nhễ nhại vì chạy quanh nhà mà con diều vẫn chỉ lởn vởn trên đầu.
Lôi Hổ chỉ có thể nói thật: "Thật ra thì trước đây bọn anh không thích chơi trò này, đây là trò chơi của con gái, chúng anh không chơi cho nên tới bây giờ vẫn chưa từng làm qua."
Lôi Báo nói: "Anh cảm thấy rất đơn giản, không phải chỉ là một mảnh giấy cùng mấy thanh tre thôi sao? Bọn anh chẳng qua là không thành thạo, quen thuộc một chút là có thể làm được." "
TBC
Vì vậy, trong vài ngày qua, họ đã trải qua vô số thí nghiệm, ngay cả khi Tống Sở nói không cần, họ vẫn nhất quyết làm cho Tống Sở và Tiểu Bác, muốn ở trước mặt hai người khôi phục chút tôn nghiêm cuối cùng của mình.
Giang Bác vào nhà, thấy bọn họ còn đang nằm trên mặt đất cẩn thận cột trúc, nhếch miệng một cái, đem đồ vật cho Sở Sở: "Đã làm xong, cầm chơi đi."
Tống Sở đang đọc sách nhìn thấy con bướm màu xanh quân đội, hai con mắt trợn tròn: "Anh Tiểu Bác, anh thật sự làm được rồi."
“Ừ.” Giang Bác gật đầu, sau đó liếc mắt nhìn hai anh em Lôi Hổ, làm một con diều còn làm không xong, vậy mà không biết xấu hổ tìm Sở Sở chơi, ha ha.
Lôi Hổ ngẩng đầu nhìn lên, thấy Tống Sở cầm một vật hình con bướm màu xanh quân đội, cậu ta kinh ngạc nói: “Cái này là Tiểu Bác làm sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-407.html.]
Tống Sở cười nói: "Chính anh Tiểu Bác đã thiết kế nó."
Lôi Báo nói: "Có ích lợi gì, cũng không thể bay, còn không bằng diều."
Giang Bác trừng mắt nhìn cậu ta: "Có thể bay."
Anh đứng dậy kéo Tống Sở ra ngoài, trên tay cầm bộ điều khiển từ xa.
Hai anh em lập tức từ dưới đất bò dậy đi theo, lớn tiếng nói: "Tiểu Bác cũng biết khoác lác, vật này nặng như vậy làm sao bay được, nếu nó có thể bay lên tôi có thể nuốt vào."
Chờ khi bọn họ đến trong sân, con bướm trong tay Tống Sở đã lướt trên mặt đất, chậm rãi bay lên cao.
Lôi Hổ Lôi Báo "...!!!"
Nó thực sự bay lên, thật sự không thể tin vào mắt mình.
Rốt cuộc làm sao bay lên, bọn họ nhìn vào mắt Giang Bác, cảm giác rằng người họ đang nhìn không phải là người.
Làm thế quái nào mà họ lại thu nhận được một đứa đàn em như vậy? Không, đây không phải đàn em bọn họ, sao có thể làm đàn em chứ? Đây chính là anh lớn.
Con bướm bay càng lúc càng cao, không lắc lư như diều một chút nào mà bay lên rất ổn định.
Y hệt như một con bướm thật.
Tống Sở mừng rỡ không thôi: "Anh Tiểu Bác, cái này chơi thật vui."
Giang Bác nhất thời hài lòng, đưa cho cô bộ điều khiển từ xa.
Sau đó dạy cho Tống Sở cách điều khiển phương hướng.
Tống Sở hai tay lắc lắc bộ điều khiển, con bướm kia bắt đầu run rẩy, một hồi trái một hồi phải, còn có lên xuống.
Mọi người nhìn thấy đều kinh hãi.
Người sợ nhất là Tiểu Vũ, anh ta lo lắng rằng nếu con bướm rơi xuống bị người khác nhặt được, vậy lỗi của anh ta sẽ rất lớn.
Nếu nó rơi từ độ cao như vậy, chắc chắn sẽ rơi bên ngoài khuôn viên của khu vực quân sự.
Lôi Hổ và Lôi Báo sợ hãi hét lên: "Cẩn thận cẩn thận, đừng làm rớt nó!"
Giang Bác nói: "Rớt hỏng thì làm lại."
"....."
Hai anh em nhìn con bướm bay trên trời, lại nhìn bộ điều khiển từ xa trong tay Tống Sở không ngừng hâm mộ.
Khi nhìn lại Giang Bác, ánh mắt cậu ta đã khác, mang theo ánh sáng sùng bái.