Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 409
Cập nhật lúc: 2024-10-04 21:50:38
Lượt xem: 13
Ngay cả Tô Chí Phong cũng bị kinh động đến, ông đang yên lặng học tập ở nhà, nhưng đột nhiên có mấy người quân nhân đến điều tra, trái tim bé nhỏ của ông suýt chút nữa nhảy ra.
May là nhóm Tiểu Vũ ra mặt giải thích rõ ràng.
Đồng chí quân nhân mới biết, đây là quốc gia mới tạo ra một loại đồ chơi.
Một đám quân nhân: "....."
Cho nên, trình độ khoa học kỹ thuật của quốc gia họ đã đủ cao đến có thể tùy tiện chế tạo ra loại đồ chơi máy bay này rồi ư? Bất kể như thế nào đi nữa, nếu đã có bộ phận an ninh ở đây bọn họ liền có thể quay trở về phục mệnh rồi.
Những quân nhân trở về, lũ trẻ liền thở phào nhẹ nhõm.
Hai anh em Lôi Hổ và Lôi Báo cũng ý thức được, chỉ một con bướm giống như thật vậy mà đã lợi hại đến vậy rồi, ngay cả quân nhân cũng bị điều động.
Tiểu Vũ dặn dò với họ: "Đừng nói với bên ngoài rằng thứ này do Tiểu Bác làm, đây là đồ chơi mới nhất của chúng ta, kỹ thuật này cần được giữ bí mật."
Hai anh em xuất thân trong gia đình quân nhân, khi còn nhỏ đã nghe nhiều chuyện bị ăn cắp bí mật, kẻ thù lùng sục khắp nơi hỏi thăm bí mật nên hai người liền tỏ ra khí thế của những người lính có niềm tin sắt đá, bất kỳ loại nghiêm hình tra khảo nào cũng không làm bọn họ khuất phục: "Chúng tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ rò rỉ bất kỳ thông tin nào của tổ chức."
Tống Sở nói: "Chúng ta là cái tổ chức gì?"
Lôi Báo nói: "Bốn tráng sĩ trong quân doanh."
Tiểu Vũ: "..." Thủ trưởng quân khu tại sao lại sinh ra đứa con trai ngu ngốc như vậy?
Vụ việc này cũng khiến thủ trưởng Lôi lo lắng.
Hiện tại Thủ trưởng Lôi không đánh giặc không có việc gì làm, ngoại trừ trồng rau ra thì là đi bộ tham mưu bên kia họp với mọi người một chút, mô phỏng một ít phương án tác chiến.
Hôm nay khi chiếc máy bay bị phát hiện, thủ trưởng Lôi giống như bị tiêm m.á.u gà, ông ấy lập tức ngồi trong bộ phận tham mưu, yêu cầu mọi người thảo luận xem kẻ thù lần này có âm mưu gì.
Kết quả tin tức mang về làm cho mọi người kinh ngạc.
Hơn nữa còn liên quan đến hai thằng nhóc kia.
Thủ trưởng Lôi ngay lập tức ngồi ô tô quay trở lại khu nhà, sau đó đi vào sân bên cạnh.
Hai đứa trẻ nhà mình vẫn còn đang tiếp tục nghiên cứu về máy bay yêu thích không buông, thủ trưởng Lôi nói: "Hãy giao đồ vật của các con ra, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ bị nghiêm trị."
Hai anh em che đồ vật lại: "Dựa vào cái gì, lại không phải của cha, là của Sở Sở và anh Tiểu Bác."
Thủ trưởng Lôi: "... Để cha nhìn một chút xem nó rốt cuộc là thứ gì."
“Không cho.” Hai anh em từ chối.
Trước đó bọn họ đã cãi nhau và vẫn chưa hòa giải, ha ha, trước đây còn cầm gậy đánh họ, bây giờ lại đến tìm họ giao đồ vật ra, không có dễ như vậy đâu.
Thủ trưởng Lôi tức chết, nếu không phải là đang trong nhà người khác, ông ấy nhất định sẽ sử dụng vũ lực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-409.html.]
Vẫn là Tô Chí Phong nói: "Bác à, đây chính là đồ chơi trẻ con."
Thủ trưởng Lôi nói: "Không phải nói nó có thể bay sao? Để tôi nhìn xem một chút có đúng hay không." Ông ấy kỳ thực có một ý nghĩ, thứ này có thể bay, có thể ném b.o.m ở trên đầu địch nhân.
Tống Sở nói: "Quả thật có thể bay."
Thủ trưởng Lôi kích động nói: "Các cháu lấy từ đâu?"
“Bí mật!” Hai anh em họ Lôi đồng thanh nói.
Tô Chí Phong: "... Một phòng thí nghiệm ở thủ đô đã làm nó cho con trai tôi, chúng tôi không biết chi tiết cụ thể."
Thủ trưởng Lôi lập tức đội mũ: "Không được, tôi phải tìm người điều tra chuyện này, đây là vũ khí chiến tranh."
Thủ trưởng Lôi vội vã đi ngay lập tức.
Hai anh em tuy rất bất mãn với cha già nhà mình nhưng vẫn khâm phục phẩm chất chiến đấu của ông ấy, nghe ông ấy nói đó là binh khí, bọn họ lập tức càng kính phục nhìn Giang Bác.
Anh Tiểu Bác chỉ tùy tiện làm món đồ, lại lợi hại như vậy.
"Nhưng thứ này khi ra chiến trường có ích lợi gì?"
Bọn họ nhìn Giang Bác.
Giang Bác lười giải thích: "Đọc nhiều sách đi."
TBC
Tống Sở giải thích: "Ý của anh Tiểu Bác là các anh phải học nhiều hơn, đọc nhiều sách hơn để hiểu kiến thức trong đó, kiến thức rất quan trọng, nếu không cho dù có đem đồ vật tốt đặt trước mặt hai anh, các anh cũng không hiểu."
Lôi Hổ không thể tin hỏi: "Em biết sao?"
Tống Sở thành thật nói: "Em cũng không biết, cho nên em sẽ cố gắng học tập."
"....."
Buổi tối, khi Mã Lan tan việc trở về, cũng nghe được chuyện này, bà sợ tới toát mồ hôi, sau đó cùng bàn với con trai: "Con trai, sau này chúng ta đừng làm những thứ đồ chơi như thế này nữa được hay không, sau này chúng ta hãy làm những thứ bình thường, được không?"
"Đây chỉ là một món đồ chơi."
"Vậy thì đồ chơi bình thường một chút."
Giang Bác lắc đầu: "Con cảm thấy như vậy rất bình thường, không có cách nào hạ thấp tiêu chuẩn."
Mã Lan: "....."
Đối với Giang Bác mà nói đó chỉ là một món đồ chơi bình thường, nhưng đối với những đứa trẻ trong khu quân sự, nó là một món đồ chơi vô cùng kỳ diệu, loại kỳ diệu này ngay cả nằm mơ cũng muốn có.
Những đứa trẻ trong khu nhà lần đầu tiên làm ầm ĩ một trận, đòi chiếc máy bay bay mà nhóm Lôi Hổ chơi.