Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 436
Cập nhật lúc: 2024-10-04 21:57:05
Lượt xem: 9
Giang Bác vốn định nói thẳng, nếu như mình tăng sản lượng nuôi vịt, có thể được thưởng bao nhiêu con vịt?
Nhưng nhớ đến lần trước anh uyển chuyển một lần, liền được thưởng gấp đôi, đạt được ước nguyện nên lần này anh càng khéo léo hơn: "Tôi muốn nghiên cứu cách tăng sản lượng nuôi vịt, để tất cả mọi người đều có thể ăn vịt."
"....."
Tống Sở thấy mọi người không có phản ứng gì, vội nói giúp: "Anh Tiểu Bác muốn cho mọi người đều được ăn thịt."
Lãnh đạo lớn hỏi: "... Bình thường cung cấp không đủ sao?" Bản thân ông không được ăn thịt cũng phải nhường đồng chí tiểu Bác ăn thịt, phải ăn cơm no, bảo dưỡng thân thể thật tốt.
Giang Bác lắc đầu: "Muốn để mọi người được ăn nhiều một chút."
Sở trưởng Thái cảm động nói: "Đồng chí Tô Giang Bác không chỉ lo lắng vấn đề lương thực của chúng ta, còn lo cả vấn đề bổ sung thịt. Tư tưởng giác ngộ này, thực sự rất cao."
Lãnh đạo lớn nở nụ cười nói: "Đồng chí Tiểu Bác, cậu đúng là một đồng chí tốt. Hôm nay là ngày vui, đều ở lại chỗ này ăn cơm đi."
Ban đầu, lãnh đạo lớn vì công việc, không định ăn vào buổi trưa. Lúc này đang vui vẻ, ông liền đem thời gian lùi lại, dự định buổi tối sẽ thức khuya.
Giang Bác nhắc tới vịt, có lẽ là muốn ăn vịt, ông còn cố ý nhắc đầu bếp làm món vịt quay.
Bữa ăn hôm nay được xem như vô cùng phong phú, dù sao bản thân lãnh đạo lớn bình thường cũng rất tiết kiệm, mấy năm nay khó khăn đến một bát thịt cũng không nỡ ăn.
Lần này đúng là một lần xa xỉ.
Lần thức hai được ăn vịt quay, tâm trạng của Giang Bác rất tốt.
Thế nhưng anh cảm thấy hương vị vẫn không đủ, không ngon bằng lần trước, xem ra chuyện ăn vịt nướng vẫn phải dựa vào chính mình.
Về phần Tống Sở, cô không nghĩ nhiều đến vậy.
Khi những người khác đang nói chuyện chính sự, cô lặng lẽ ngồi ăn.
Sau khi ăn uống no đủ, anh mang theo máy tính, lần nữa ôm trở về quân khu.
Dọc theo đường đi, cả hai người đều bị người trong khu nhìn chăm chú. Người ra vào nhiều như vậy, bày trận lớn lớn như thế, vừa nhìn đã biết không phải người bình thường. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, mọi người cũng không có ai biết rõ.
Có người muốn hỏi người nhà họ Lôi, nhưng người Lôi không có ai nguyện ý nói.
Thủ trưởng Lôi sắc mặt tối sầm, nhìn ai cũng hậm hực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-436.html.]
Bà Lôi thì không để ý đến bất cứ ai.
Ngay cả hai cậu con trai nhà họ Lôi cũng không tiếp xúc với những đứa trẻ khác trong khu, ngày nào cũng thần thần bí bí.
Thực sự rất là kì quái.
Buổi tối, Mã Lan trở về, hỏi bọn nhỏ buổi trưa ăn cơm ở đâu mà không về nhà.
Tống Sở nói: "Lãnh đạo lớn mời bọn con ăn cơm, còn ăn vịt quay!"
Giang Bác nói theo sau: "Ăn không ngon bằng lần trước."
TBC
Mã Lan "...!!!"
Đây chính là được lãnh đạo lớn mời ăn cơm đó, còn phân biệt ngon hay không ngon ư? Có cho bà cọng rau cải trắng, bà cũng có thể nếm được ra vị ngon của núi và biển.
Tô Chí Phong vẻ mặt c.h.ế.t lặng, ông đã không nói chuyện kể từ khi biết tin.
Luôn có cảm giác cả đời này của mình sẽ không thể lấy lại được địa vị trụ cột trong gia đình.
Bởi vì máy tính tân tiến nhất trên thế giới đang ở nhà họ Tô, cho nên xung quanh nhà họ Tô liền được bố trí thêm người bảo vệ.
Mặc dù bây giờ đang ở trong khuôn viên của quân khu, thế nhưng cũng không thể thiếu cảnh giác.
Không quá khi nói rằng thứ này bây giờ là bảo vật của quốc gia.
Vì vậy, lãnh đạo còn bố trí hai người lính canh giữ trước cửa nhà họ Tô.
Khi Lôi Hổ và lôi Báo quay trở về, thấy công việc của mình đã không còn, vẻ mặt cứng đờ.
Hai anh em không dám tiến vào bằng cửa chính, chỉ có thể nằm bò trên bức tường gọi Tống Sở.
Tống Sở chậm rãi từ bên trong đi ra.
"Anh Lôi Hổ, làm sao vậy?"
Lôi Hổ hỏi: "Đây là… không cần bọn anh nữa sao?"
Tống Sở liếc nhìn hai ông quân nhân trước cửa, nhỏ giọng nói: "Bọn họ chuyên nghiệp hơn, các anh hãy chăm chỉ học tập đi, đừng nghĩ đến cái khác nữa."
"....."