Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 438
Cập nhật lúc: 2024-10-04 21:57:32
Lượt xem: 5
Tô Chí Phong và Giang Bác: "....."
Bà Lôi không định đi làm ở quân khu nữa, trước đây bà ấy xuất thân là nhà tư bản, vào trong quân khu quá nhiều cũng không tốt.
Mã Lan nói: "Trước đây bà từng học chuyên ngành ngoại ngữ phải không? Vừa đúng lúc, đến đơn vị của tôi đi, đơn vị của chúng tôi hiện đang thiếu giáo viên ngoại ngữ."
Bà Lôi vui vẻ nói: "Thật sao?"
"Thật, nghe nói có người ngoại quốc muốn đến tham quan nơi này của chúng ta, nên cần có người chuyên môn dẫn dắt, nên đơn vị tôi đang cần tìm người chuyên ngành bồi dưỡng cho."
Hai người nói chuyện vui vẻ, thống nhất với nhau thời gian đến đơn vị để xem thử.
Vì vậy, khi Thủ trưởng Lôi trở về, trong nhà là một mảnh vắng vẻ.
Thủ trưởng Lôi: "....."
Buổi chiều, lúc Tống sở và Giang Bác tan học trở về liền bị thủ trưởng Lôi gọi lại.
Hai bên cách bức tường nhỏ nói chuyện.
Trong lòng Tống Sở vẫn còn có chút tức giận, đến bây giờ vẫn nghĩ ông ấy không phải là một người cha tốt, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút nhăn nhó.
Thủ trưởng Lôi ho khan một tiếng: "Sở Sở, bà Lôi của cháu đâu rồi?"
"Không nói cho ông biết, có nói ông cũng không quan tâm bọn họ." Tống Sở trả lời.
"Ai nói như vậy, trẻ con thật không hiểu chuyện."
Tống Sở xụ mặt nói: "Cháu cái gì cũng hiểu, ông đối với anh Lôi Hổ và Lôi Báo không tốt, bà Lôi biết đương nhiên tức giận rồi."
Thủ trưởng Lôi có chút xấu hổ: "Tôi… tôi chỉ là muốn dạy dỗ bọn chúng."
"Ông không tin tưởng bọn bọ, ông tin người khác chứ không chịu tin con của mình, bọn họ đau lòng biết bao. Nếu là ông bị đỗ oan, mà bà Lôi lại không tin ông, ông có buồn hay không? Ông là cha của anh Lôi Hổ, Lôi Báo còn không tin bọn họ, vậy ai sẽ tin bọn họ đây?"
Thủ trưởng Lôi nghẹn lại trong lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-438.html.]
Nhớ tới những tin đồn mà trước đây mình đã nghe được.
Tống Sở nghiêm túc nói: "Ông Lôi, ông nhất định phải sửa sai, sửa sai rồi thì mới có thể cầu xin người khác tha thứ."
Thủ trưởng Lôi: "....."
Tống Sở nói xong, liền kéo Giang Bác vào nhà, bọn họ còn rất nhiều việc chưa làm xong, cô bận thi giữa kì, anh Tiểu Bác còn bận công việc.
Sau khi vào phòng, Giang Bác nói: "Em mãi mãi tin anh chứ..."
TBC
Tống Sở nhìn về phía anh: "Anh Tiểu Bác, sau này em nhất định sẽ luôn tin tưởng anh, chúng ta nhất định phải tin tưởng lẫn nhau. Nhìn thấy anh Lôi Hổ và Lôi Báo như vậy, em cảm thấy bị người thân không tín nhiệm, thật sự rất khó chịu."
Nghe thấy cô nói vậy, Giang Bác mỉm cười gật đầu.
Lôi Hổ và Lôi Báo đang chạy tung tăng trên đường từ trường về nhà bỗng hắt xì một cái thật to.
Sau khi hoàn thành dữ liệu trên ổ đĩa USB, Giang Bác đưa nó cho viện nghiên cứu để bọn họ chậm rãi nghiên cứu.
Hiện tại, anh không đặt ra thời gian cho những người này nữa, anh thực sự lo lắng một lúc nào đó họ sẽ ngất đi.
Trên thực tế sau khi Giang Bác chế tạo ra chiếc máy tính đó, viện nghiên cứu đã phát hiện ra rằng máy tính dường như có chức năng lưu trữ, nếu không thì làm sao những chương trình đó vẫn lưu trữ đến bây giờ, cho nên bọn họ dự định sẽ nghiên cứu loại thiết bị có chức năng lưu trữ đấy.
Chỉ là không ngờ tới Giang Bác lại đi trước bọn họ một bước.
Điều này thật sự đã làm cho những chuyên gia kỳ cựu như bọn họ cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Họ lập cả tổ hạng mục, tốn nhiều thời gian và sức lực như vậy, thế nhưng còn không bằng Tô Giang Bác, một người mới vào lại tạo ra nhiều thành tích không thôi.
Nhờ vậy mà tổ bọn họ như được tiêm thêm m.á.u gà, liều mạng làm việc hơn trước kia.
Giang Bác không biết chuyện này, mà bắt đầu biên soạn tài liệu về ngôn ngữ Hoa.
Trên thực tế, anh làm thiết bị lưu trữ, cũng vì quyển sách này.
Đến lúc đó anh có thể trực tiếp giao thiết bị lưu trữ cho viện nghiên cứu bên kia, sau đó anh cũng không cần lo lắng vấn đề tiếp theo, bọn họ muốn in bao nhiêu bản, liền in bấy nhiêu bản.
Tốt nhất là có càng nhiều người học được càng tốt.