Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 461
Cập nhật lúc: 2024-10-05 08:29:24
Lượt xem: 8
Nghe đến kỹ thuật nuôi dưỡng vịt, sắc mặt Giang Bác liền không vui: "Không ngon nữa rồi.”
Sở trưởng Thái hỏi: "Cái gì không ngon?”
“Vịt quay, cái tiệm kia không được mở nữa, mà những nơi khác làm thì không ngon.”
“Cậu nói tiệm nào?”
“Không có tên, chính là cái tiệm trong con ngõ nhỏ, đã bị người ta tố cáo.”
Sở trưởng Thái: “…..” Đây chắc là có người lén lút mở tiệm bị bắt rồi, cũng không biết ngon đến thế nào mà đồng chí Tô Giang Bác lại nhớ kỹ thế.
Thấy anh có vẻ còn rất để ý. Trước đó nói công việc cũng không có phản ứng gì, nói đến vịt sắc mặt liền thay đổi, ông ta thầm nghĩ, đồng chí Tô Giang Bác muốn ăn vịt quay, sao có thể để anh đến một con vịt quay cũng không ăn được?
Sau khi lãnh đạo lớn nghe được chuyện này, không nhịn được cười, nói đùa với Bí thư: "Không ngờ vị đồng chí nhỏ cũng là người thích ăn, đôi khi tôi quên mất cậu ấy vẫn là một đứa nhỏ. Muốn ăn vịt quay ư, tôi mời cậu ấy ăn.”
Bí thư lập tức đi mời Giang Bác.
TBC
Mã Lan còn ở trong nhà quấn sủi cảo, kết quả con trai nhà mình đã bị lãnh đạo lớn mời ăn cơm.
Giang Bác không muốn đi, vịt quay ở chỗ lãnh đạo lớn cũng không ngon, hơn nữa bên ngoài còn lạnh như vậy, thật sự không muốn ra ngoài.
Nhưng nghĩ đến Sở Sở muốn ăn, anh liền đồng ý, tiện thể mang theo Tống Sở.
Mã Lan và Tô Chí Phong nhìn sủi cảo trên bàn, lại nhìn bọn nhỏ đã ở trên xe, cả hai đều thở dài.
Tô Chí Phong nói: "Cảm giác như thấy trước được cuộc sống chúng ta lúc về già vậy.”
Mã Lan nói: "Ý ông là sao?”
“Bầu trời của con trai và con gái vô cùng rộng lớn, tương lai sẽ càng bay cao hơn. Lúc đấy, trong nhà này không phải chỉ còn lại hai chúng ta ư?"
Mã Lan cảm thấy cũng có lý.
Tô Chí Phong cười nói tiếp: "Cho nên đồng chí Mã Lan à, về sau đồng chí hãy đối xử với tôi tốt một chút nhé, chúng ta cùng bầu bạn tới già.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-461.html.]
Nghe được lời này, Mã Lan liền hiểu, sự vòng vo tam quốc của đồng chí Tô Chí Phong đã thành công thu hút sự chú ý của bà.
Đúng là đứa trẻ già đầu, sau khi hai người nhận nuôi hai đứa nhỏ, đã rất lâu rồi không còn chọc ghẹo nhau, vậy mà hiện tại còn làm bộ làm tịch vòng vo trước mặt bà: "Ai cần ông nha, về già tôi muốn nuôi mèo.”
Tô Chí Phong: “…..”
…
Lãnh đạo lớn đặc biệt sắp xếp đầu bếp làm vịt quay, chiêu đãi Giang Bác và Tống Sở.
Tống Sở vô cùng phấn khích nói cảm ơn: "Cảm ơn bác lãnh đạo, vịt quay nhà bác ngon thật đấy, so với vịt quay mấy hôm trước mẹ nhờ Tiệm cơm Quốc Doanh làm ngon hơn nhiều.”
Lãnh đạo lớn cười hòa nhã: "Lần trước sau khi bị bệnh, cơ thể đã hồi phục hay chưa?”
“Đã ổn rồi ạ, mỗi ngày cháu đều ăn rất nhiều đồ bổ, mẹ vẫn luôn nói cháu phải cảm ơn các bác. Cảm ơn các bác lãnh đạo, mọi người quan tâm cháu quá.”
“Cháu đúng là một đứa trẻ ngoan." Lãnh đạo lớn nở nụ cười, lại nhìn về phía Giang Bác đang ăn cơm. Anh ăn thong thả ung dung, động tác rất chậm, nhưng không ăn một miếng vịt quay nào.
“Tiểu Bác không thích ăn vịt quay sao?”
Giang Bác nói: "Thích, nhưng không phải con này.”
Lãnh đạo lớn hiếu kỳ hỏi: "Vậy cậu thích ăn vịt như thế nào?”
Giang Bác: “… Mẹ nói, nói chuyện đừng quá thẳng thắn.”
Lãnh đạo lớn vui vẻ, tiểu đồng chí này thật ngay thẳng: "Không sao, cậu cứ nói thẳng ở đâu đi, biết đâu tôi tìm được giúp cậu thì sao.”
Tống Sở nói: "Là tiệm ở trong con ngõ nhỏ phố Đông ạ, anh Tiểu Bác thích vịt quay của tiệm bọn họ lắm, ăn vịt quay của tiệm họ xong người khác làm đều cảm thấy không ngon, không muốn ăn.”
Lãnh đạo lớn nói: "Vậy để tôi tìm người giúp cậu làm, tôi mời.”
Giang Bác trả lời: "Tìm không thấy đâu, bị tố cáo rồi.”
Tống Sở nhỏ giọng nói: "Mẹ nói bọn họ bị tố cáo vì tư bản chủ nghĩa, nhưng tại sao chúng ta chỉ ăn vịt quay cũng không được ạ? Bán vịt quay chính là làm tư bản chủ nghĩa sao? Tư bản chủ nghĩa không phải là những người bóc lột công nhân sao ạ, bọn họ không có bóc lột công nhân nha.”