Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 468
Cập nhật lúc: 2024-10-05 08:31:34
Lượt xem: 8
Dù sao ở quê cũng có rất nhiều người thân, giống như chúng ta có đại đội Mã Gia, bọn họ đều là người của nhà họ Mã chúng ta."
"Thật ạ?" Tống Sở hỏi
Mã Lan gật đầu: "Đương nhiên rồi, về già mẹ và cha con cũng sẽ về quê sống, những người già có tuổi đều muốn trở về cội nguồn của mình."
Tống Sở buồn bực nói: "Mẹ, con không muốn xa mẹ đâu, cả đời này sẽ không rời xa mẹ."
Mã Lan bật cười, cảm thấy con gái mình quá ngây thơ.
Tết không về được thì phải báo cho nhà ông cụ Mã nhưng không có ai bắt máy.
Cuối cùng chỉ có thể gọi đến công xã, nhờ bọ họ xem khi nào có người trong đại đội đến thì chuyển lời giúp.
Sau khi cúp điện thoại, Tống Sở nói: "Bất tiện quá, nếu như mọi người đều có điện thoại thì tốt rồi."
Lúc trước, khi vẫn còn ở thời đại mạt thế, mặc dù khi Giang Bác làm việc trong phòng thí nghiệm không thể tiếp xúc với người ngoài, nhưng hai người vẫn gặp nhau qua video call, rất tiện lợi.
Giang Bác gật đầu: "Thật sự là quá bất tiện."
Vì không thể về quê ăn tết nên họ chỉ có thể tiếp tục ở lại thủ đô.
Trước đây, vì nghĩ rằng có thể về quê nên họ không tính toán gì, nhưng giờ phải ở lại cho đến khi hết đông, mỗi ngày trôi qua đối với họ đều vô cùng khó khăn.
Ở đây quá lạnh...
Giang Bác chủ động đến viện nghiên cứu.
Sở trưởng Thái thấy anh đến, cười hỏi: "Không phải cậu nói sẽ về quê ư? Sao vẫn còn ở đây? Lo lắng cho công việc à, không cần đâu?"
Giang Bác trả lời: "Tuyết quá dày, nên tàu không khởi hành được."
Sở trưởng Thái "ồ" một tiếng, ông ta đón sai rồi, sau đó lại cười nói: "Hôm nay cậu lên kiểm tra tiến độ công việc à?"
Giang Bác lắc đầu, nghiêm túc hỏi: "Mùa đông sắp hết rồi, khi nào thì có điều hoà ạ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-468.html.]
Sở trưởng Thái: "....." Ai nói điều hoà sẽ hoàn thành trong mùa đông?
Hai người đến nhóm dự án để xem xét lại, lúc này điều hoà vẫn đang trong giai đoạn làm lạnh, chức năng sưởi ấm làm đến đây thì bị đình trệ.
TBC
Họ dự định sản xuất máy điều hoà làm mát trước, đợi đến thế hệ thứ hai sẽ sản xuất điều hoà sưởi ấm sau.
Giang Bác thở dài, nhanh chóng thay chiếc áo khoác trắng.
Các chuyên gia khá quen thuộc với máy điều hòa không khí, dù sao quốc gia bên cạnh cũng đã phát triển điều hoà không khí tự động từ nhiều năm trước, chỉ là Trung Hoa không nghiên cứu về lĩnh vực này nhiều.
Trước khi Giang Bác đề xuất phát triển máy điều hòa không khí, bọn họ cũng chưa từng nghĩ đến việc nghiên cứu hạng mục này.
Bản thân là người Trung Hoa, chỉ chút nắng nóng và gió lạnh mà bọn họ lại không thể vượt qua hay sao? Mặc dù hiện tại đất nước bọn họ đã có máy điều hòa không khí riêng, không mấy hiếm lạ món đồ này và làm ra cũng rất dễ dàng, nhưng đồng chí Tô Giang Bác vẫn không hài lòng, đồng chí nhỏ muốn làm một thiết bị sưởi ấm kết hợp với điều hoà không khí.
Thế là cả nhóm chuyên gia chỉ có thể đi theo Giang Bác để tiếp tục làm việc trong phòng thí nghiệm.
Giang Bác đọc lại hết các tài liệu của dự án mà bọn họ đã nghiên cứu, đồng thời tính toán và thêm các chức năng dựa trên cơ sở này.
Lúc này, các nhà khoa học khác chỉ thấy anh đang lặng lẽ nhắm mắt sau khi đọc tài liệu, như thể để tĩnh tâm, có người muốn hỏi anh định sắp xếp công việc như thế nào nhưng đã bị Sở trưởng Thái ngăn lại.
Sở trưởng Thái nói: "Chuyên gia Tô đang nghiên cứu."
"Nhắm mắt có thể nghiên cứu sao?"
"Tính toán, năng lực tính toán của cậu ấy có thể so sánh với máy tính của cậu."
"....."
Xung quanh hoàn toàn chìm vào im lặng.
Sau khi Giang Bác yên lặng suy nghĩ một lúc, anh trực tiếp ngồi trước máy tính và không ngừng gõ.
Một số liệu về hiệu ứng sưởi ấm rất đơn giản dần hiện ra.
Từ sáng tới chiều, mãi đến gần tối Giang Bác mới ngừng tay.
Ngay sau đó anh liền in thông tin từ trong máy tính ra, đưa nó cho các chuyên gia trong nhóm dự án điều hòa không khí.