Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 471
Cập nhật lúc: 2024-10-05 08:32:22
Lượt xem: 9
Lôi Hổ, Lôi Báo không náo nhiệt như những năm trước nữa, nói năng thận trọng hơn nhiều, làm sắc mặt của Thủ trưởng Lôi đen như đ.í.t nồi. Năm nay nhà họ Lôi còn có thêm hai người lớn tuổi, đấy là ông bà ngoại của Lôi Hổ và Lôi Báo.
Hai cụ tuy đã già, tóc đã bạc nhưng vẫn ăn mặc tươm tất.
Đối xử với mọi người cũng lịch sự.
Biết rằng Mã Lan và những người hàng xóm khác đều có mối quan hệ tốt với nhà mình, ông bà cụ Mai cũng thoải mái, chỉ có điều ông Mai vẫn không có cái nhìn thiện cảm với con rể.
Thủ trưởng Lôi vẻ mặt cứng nhắc, cho dù bị nhìn chằm chằm cũng không ngại: "Nhìn chằm chằm con cũng vô dụng thôi, con vẫn sẽ nói rằng không nên làm theo chủ nghĩa tư bản. Chúng ta là chủ nghĩa xã hội, công nông nên làm chủ."
Ông cụ Mai nghe điều này thì vô cùng tức giận.
"Nghe nói ở thủ đô có tiệm vịt quay tư nhân, hơn nữa còn do lãnh đạo lớn phê duyệt, chứng tỏ lãnh đạo lớn có tầm nhìn."
Bà Lôi thuyết phục: "Cha, chuyện này để sau hẵng nói."
Ông cụ Mai cố chấp nói: "Không, để yên cho cha nói. Lần này đến thủ đô, cha mẹ đến với sự mong đợi của mọi người, cha mẹ nhất định phải tìm hiểu xem thủ đô sẽ làm gì trong tương lai.
Bà Lôi không khỏi bối rối, cảm thấy đề tài này khá là nhạy cảm.
Tuy bản thân ông cụ Mai không định kinh doanh nữa nhưng vẫn đồng ý với việc kinh doanh, một đất nước không kinh doanh được thì sao mà phát triển được chứ?
Thủ trưởng Lôi nói: "Cha không nên nói nữa thì tốt hơn, chúng ta bình yên đón năm mới đi. Qua năm mới rồi muốn ở lại đây hay về quê thì con đều đồng ý, muốn gì có thể nói với con. Chỉ cần khi sống ở đây hai người phải gọn gàng ngăn nắp, như vậy vợ con cũng đỡ phải lo lắng nhiều cho cha mẹ."
"Sống với con à?" Ông cụ Mai khịt mũi: "Không cần, cha là một tên tư bản già, không xứng sống với con, một đồng chí xuất thân từ nông dân nghèo."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-471.html.]
Thủ trưởng Lôi: "....."
Thủ trưởng Lôi cảm thấy ông ấy không thể hiểu hết được văn hoá của ông cụ nên muốn nhờ người khác giúp đỡ, người đầu tiên ông ấy nghĩ đến chính là Tô Chí Phong, người dễ nói chuyện nhất: "Ông Tô, ông là người có học thức. Ông nói cho tôi biết xem chúng ta có thể hỗ trợ những người bình thường làm ăn không? Nếu tất cả chúng ta đều trở thành thương nhân thì không phải đất nước sẽ trở thành mớ hỗn độn hay sao?"
Tô Chí Phong mở miệng: "Tôi... Tôi chỉ là một giáo viên."
Mã Lan nói: "Đúng thế, chồng tôi chỉ là một kẻ mọt sách, cái gì cũng không biết."
Thủ trưởng Lôi lại nói: "Đồng chí Mã Lan, đồng chí là người thuộc công đoàn, vì vậy chắc đồng chí cũng biết chứ nhỉ."
Mã Lan muốn nói mình là một người bình thường, không có ý kiến gì, chỉ cần có đồ ăn là được, nhưng bà Lôi đã lên tiếng trước: "Ông Lôi, đừng có làm loạn lên nữa, giờ không phải là lúc để nói chuyện này."
Thủ trưởng Lôi nói: "Sao lại không thể nói, đây chính là xã hội mới!"
Mã Lan vò đầu, nếu biết thế thì chỉ đến chúc tết rồi về: "Chà tôi nghĩ rằng chúng ta đang đi dò đá qua sông mà không biết làm gì để tiếp tục, thực sự không cần phải tranh luận. Chúng ta hiện tại đang ở trong nước, xây dựng đất nước không phải là điều quan trọng nhất hay sao? Chúng ta chỉ cần tập trung vào xây dựng, và điều quan trọng nhất lúc này chính là cơ sở vật chất."
TBC
Ông cụ Mai nói: "Cái này chung chung quá, cho phép những người bình thường kinh doanh và tham gia xây dựng không có gì mâu thuẫn cả."
Thủ trưởng Lôi nói: "Có xung đột nghiêm trọng, tư bản trở lại thì chúng ta làm sao có thể tiến hành kiến thiết?"
Ông cụ Mai lại nói trong giận giữ: "Cha không tin phía trên đều suy nghĩ như con, luôn có những người có nhiều cách nhìn khác."
Tống Sở yếu ớt giơ tay lên: "Mọi người đừng cãi nhau nữa, nếu như tất cả mọi người đều tranh luận thì ai là người thực hiện ạ?"
"....."