Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 502
Cập nhật lúc: 2024-10-06 21:50:05
Lượt xem: 17
Sắp tới ngày khai giảng, gia đình bốn người nhà họ Tô đều bận rộn, vội làm thủ tục nhập học, bận rộn sắp xếp công việc.
Bởi vì trong nhà có con nít nên Mã Lan và Tô Chí Phong không chọn nội trú, xin chứng minh tình huống đặc biệt, mỗi ngày về nhà ở.
Nhà họ Lôi ở kế bên cũng bận rộn, Lôi Hổ vào Trường Quân sự, trường học cách hơi xa, mỗi tháng chỉ có thể về nhà một lần.
Bởi vì xa nên phải sớm đi trường học báo danh.
Tống Sở cùng Giang Bác tiễn Lôi Hổ ra khỏi sân lớn, trên đường đi lại gặp đám nhóc ở sân lớn, chúng đều hâm mộ nhìn Lôi Hổ cõng hành lý rời đi, cảm thấy rất oách.
Lôi Hổ lúc này đã là một thiếu niên chính chắn, không còn giống như trước kia cùng đám nhóc phá làng phá xóm.
Trước cửa sân lớn, Tống Sở dặn cậu ta đi trường học nhớ chăm chỉ vào, đừng vì đã thi đậu đại học thì hoang phế.
Lôi Hổ cảm thấy em gái Sở Sở càng lúc càng giống bà chị, nhưng cậu ta đã quen nghe lải nhải, tưởng tượng sau này không còn được nghe thấy thì cảm giác hơi không quen.
Lôi Hổ cảm khái định sờ đầu của Tống Sở nhưng bị Giang Bác bắt lấy cổ tay, xụ mặt nói:
“Nhớ chăm chỉ học!”
Lôi Hổ: “. . .”
Anh Tiểu Bác thật là càng lúc càng nghiêm túc.
Lôi Báo không nỡ xa anh trai, mếu máo.
Lôi Hổ bị phơi nắng đen như cục than thấm thía nói:
“Em trai, hãy chăm học, anh nói em biết, không có chuyện gì thoải mái hơn là lúc học.”
Lôi Báo cảm thấy anh trai từ lúc đi quân khu tập huấn, sau khi trở về thì thay đổi thành con người khác: “Anh, anh làm gì trong quân khu mà sao trở nên khác với trước kia quá?”
Lôi Hổ nhớ đến trải nghiệm trong quân khu, cuộc huấn luyện làm cậu ta hấp hối, nếm qua một lần khiến cậu ta yêu học tập sâu sắc.
Cố gắng không phải vì tiến tới, mà vì phát hiện đi học mới là khoảnh khắc tuyệt vời nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-502.html.]
Nhưng Lôi Hổ không dám nói lời này với Lôi Báo, sợ em trai trốn luôn, chỉ nói:
“Tóm lại đó là nơi rất tuyệt, em đi sẽ biết.”
Lôi Báo rất tin tưởng Lôi Hổ, nếu anh trai nói nơi đó tốt thì chắc chắn tốt rồi, chờ sau khi tốt nghiệp cấp 3 cậu ta cũng sẽ đi tập huấn!
“Muốn mau tốt nghiệp ghê.”
Tống Sở cũng hâm mộ nhìn bóng lưng của Lôi Hổ:
“Thật hy vọng chúng ta cũng nhanh chóng thi đậu đại học.”
Sau khi khai giảng, người nhà họ Tô bận rộn còn hơn trước kia.
Tô Chí Phong và Mã Lan bận rộn thích ứng sinh hoạt vườn trường, làm quen với bạn học mới. Tống Sở và Giang Bác thì bận học hành, làm sách mới. Tống Sở đang chuẩn bị góp sức vào lĩnh vực thông tin.
Lần trước xếp hàng gọi điện thoại khiến Giang Bác ý thức được, trong nhà không có điện thoại thì không được.
Hơn nữa điện thoại của bưu điện hơi rườm rà, mỗi lần gọi điện thoại cần có người ở giữa chuyển tiếp, có nhiều tạp âm.
Loại điện thoại này dù lắp một cái ở trong nhà cũng bị Giang Bác ghét bỏ, anh muốn thay đổi chúng.
Hơn nữa cha mẹ đi trường đại học, sau này ít thời gian ở nhà, nếu muốn liên lạc sẽ khá rườm rà.
Giang Bác cân nhắc không chỉ thay đổi điện thoại bàn, còn muốn làm ra điện thoại di động để mang theo bên người.
Anh nhớ lần trước đi phòng thí nghiệm nghe bên kia nói bọn họ đang nghiên cứu ra kỹ thuật thông tin từ kỹ thuật internet, anh định đi nhìn xem, nếu có sẵn nghiên cứu thì càng tốt, tiện thể xin thêm một chiếc máy vi tính.
TBC
Sở Sở sắp viết sách mới, cần có chiếc máy vi tính riêng để tùy thời sử dụng.
Sở trưởng Thái không thấy mặt Giang Bác suốt kỳ nghỉ nên rất nhớ, khi thấy hai người đến thì ông ta cực kỳ nhiệt tình.
Ông ta còn báo cáo trạng thái công việc hiện giờ với Giang Bác.
Giang Bác cung cấp những cuốn sách đã trợ giúp bọn họ giành được đột phá trọng đại trong lĩnh vực phát điện.
Hiện giờ đã bắt đầu quy hoạch kiến thiết trạm phát điện mới, hai năm sau cung ứng điện của quốc gia sẽ tăng lên gấp đôi.