Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 509
Cập nhật lúc: 2024-10-06 21:52:01
Lượt xem: 8
Chẳng lẽ chỉ riêng bởi vì đồng chí nữ phải đi lấy chồng sao? Bọn họ hỏi bốn chị em gái ở trong sách lợi hại như vậy, về sau cũng sẽ gả cho người chứ? Hay là kén rể? Nếu kén rể, có phải là cũng chỉ có thể khuất phục hiện thực, tìm một số người đàn ông cực kỳ tệ không?
Tống Sở đọc thư xong quay đầu nhìn Giang Bác đang cúi đầu vẽ tranh.
Giang Bác ngước đầu nhìn Tống Sở, trong mắt mang theo nghi vấn.
Tống Sở cẩn thận quan sát anh, tiếp đó tò mò hỏi: “Anh Tiểu Bác, em có một câu hỏi siêu nghiêm túc muốn hỏi anh.”
Giang Bác gật đầu, nói: “Hỏi đi.”
Tống Sở hỏi: "Anh Tiểu Bác có đồng ý ở rể không?”
Giang Bác ngây ra một lúc, khuôn mặt trắng trẻo nhanh chóng đỏ ửng, môi mấp máy, dường như không biết nên nói sao.
Tống Sở nhíu mày, cô nghĩ rằng đồng chí ưu tú như anh Tiểu Bác nếu đồng ý ở rể thì chứng minh còn có rất nhiều đồng chí nam ưu tú cũng sẵn lòng. Cho nên đồng chí nữ dựa vào cái gì không thể cưới đồng chí nam? Nhưng trông anh Tiểu Bác không thích lắm.
"Anh Tiểu Bác cũng không muốn sao?"
“Muốn chứ!” Giang Bác nói một câu, tiếp đó cúi đầu.
Tống Sở lộ vẻ mặt vui sướng bất ngờ: “Thật không?”
Giang Bác cúi đầu, khẽ ừ.
Lúc ở mạt thế anh không kết hôn, Giang Bác vốn không biết hai người muốn sống với nhau suốt đời thì phải kết hôn, nhưng sau khi đến đây, nhìn cha mẹ mới biết hai người muốn bên nhau suốt đời thì bắt buộc phải kết hôn.
Nếu không kết hôn, Sở Sở sẽ lấy người khác, cô không thể nào luôn ở trong nhà.
Giang Bác không quan tâm bên nào cưới bên nào gả, dù sao chỉ cần có thể luôn sống cùng nhau như thế này thì tốt rồi.
Tống Sở rất vui, ưu tú như anh Tiểu Bác, sếp lợi hại như vậy mà nguyện ý "Gả cho" đồng chí nữ, sự thật thắng hùng biện!
"Anh Tiểu Bác đúng là đàn ông lý tưởng của nữ giới!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-509.html.]
Giang Bác: ". . ."
Tống Sở kể cho Giang Bác nghe thắc mắc của bạn đọc: "Anh Tiểu Bác, giờ thì em có thể đặc biệt tự tin nói cho các bạn đọc của mình là đồng chí nữ chỉ cần có tài thì cũng có thể cưới được đồng chí nam ưu tú, ở rể không xấu hổ!”
“. . .”
Mặt Giang Bác hết đỏ, khóe môi co giật, lặng lẽ cầm tờ bản thảo của mình đi xuống phòng sách dưới lầu.
Cuối tháng sáu, Tô Chí Phong và Mã Lan nghỉ hè.
Theo lẽ thường thì bọn họ sẽ về thăm quê, nhưng bây giờ hai người không có thời gian trở lại.
Dù nghỉ hè Tô Chí Phong cũng phải theo thầy hướng dẫn cùng nghiên cứu đề mục giáo dục, còn phải xuống dưới tiến hành khảo sát, hiểu rõ tình huống giáo dục của Hoa quốc hiện nay.
Mã Lan là thành viên của hội sinh viên, hiện giờ thành viên không nhiều nhưng quyền lợi rất lớn, bà cần phụ giáo viên chiêu sinh, nên không có thời gian về nhà. Đành phải gọi điện về quê nói rõ tình huống, cũng mời nhóm hiệu trưởng Tô đến thủ đô chơi.
Hiệu trưởng Tô bận việc, không rảnh, người khác càng không có thời gian. Ngược lại bọn nhỏ la hét đòi đi.
Tô Bảo Cương giờ đã mười lăm tuổi, ở gia đình khác thì tuổi này đã có thể làm công việc thay cha mẹ, là người gồng gánh gia đình. Hai năm nay Tô Bảo Cương đã hiểu chuyện hơn, nên cậu có thể dẫn đám trẻ khác cùng đi thủ đô.
Tống Sở nghe nói bọn họ sắp đến thì siêu vui vẻ, sớm dọn dẹp nhà cửa.
Mã Lan cũng dọn phòng cho khách, thêm giường gấp trong phòng ngủ chính, đến lúc đó Tô Chí Phong cùng mấy bé trai ngủ ở phòng này, còn bà thì mang theo Sở Sở và Bảo Phương ở trong phòng của Tống Sở.
Giang Bác: “. . . có có lẽ con ngủ giường lạ không được.”
Mã Lan vung mạnh tay: “Không sao, vậy mẹ mang nhóm Sở Sở đi ngủ phòng chính.”
TBC
Tô Chí Phong nói: “Con trai, đàn ông đàn ang mà không thể ngủ giường lạ, yếu ớt thế, coi chừng sau này bị đồng chí nữ ghét bỏ."
Giang Bác nhếch miệng không nói chuyện.
Lúc nhóm Tô Bảo Cương đến thủ đô thì Tô Chí Phong và Mã Lan đều có nhiệm vụ, Tống Sở cùng Giang Bác lên xe đi đón. Bởi vì có nhân viên cần vụ Tiểu Vương, còn có nhân viên cảnh vệ Tiểu Vũ và Chu Đại Sơn nên hai vợ chồng không quá lo.