Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 521
Cập nhật lúc: 2024-10-06 22:01:36
Lượt xem: 7
Giang Bác siết chặt nắm tay: "Không thích ở túc xá, đông người, không thích."
Tống Sở nghe vậy gãi đầu, cô cũng không quen ở chung với nhiều người, nhưng mọi người đều có thể thích ứng, chắc cô cũng sẽ làm được. Có điều anh Tiểu Bác thì hơi khó, anh có yêu cầu rất cao về sinh hoạt.
“Hay là ở ký túc xá một người? Có thể nhờ nhóm bác sở trưởng giúp đỡ, nhưng anh ở một mình có bị sợ không?”
Giang Bác nhanh chóng gật đầu.
Tống Sở: ". . ."
Thôi thì cứ tạm như vậy, rồi sẽ tìm được cách tốt hơn.
Hai người về nhà một lúc thì Tô Chí Phong và Mã Lan mới trở về, ngày đầu khai giảng, bọn họ cũng rất bận.
Trông thấy bọn nhỏ đều ở trong nhà, Mã Lan hào hứng hỏi tình huống trong trường của hai đứa.
Tống Sở vui vẻ kể tình huống ở trường của mình và Giang Bác cho cha mẹ nghe.
TBC
Mã Lan nghe con trai con gái của mình ở trường học thoải mái như vậy thì yên lòng, chỉ sợ bọn họ bị người ăn hiếp.
“Nhưng con cảm thấy đi học quá xa, không phương tiện." Tống Sở nói: “Mẹ ơi, nếu con và anh Tiểu Bác ở lại trường thì có thể ở chung không? Hình như học sinh nam và nữ phải tách ra.”
Mã Lan trả lời: “Đương nhiên không được, đây là quy củ của trường, tuy hai đứa là anh em cũng không thể ngoại lệ."
Tống Sở gật đầu, tiếp đó nhìn về hướng Giang Bác.
Giang Bác hơi khẩn trương, đầu ngón tay theo bản năng bóp nhau, nhưng không nói câu nào, dường như không có ý kiến gì với bất kỳ sắp xếp nào.
Giang Bác càng như vậy thì Tống Sở càng không yên tâm để anh một mình.
Mã Lan và Tô Chí Phong cũng không yên tâm cho con trai con gái đi ở nội trú.
Mã Lan khuyên nhủ: “Ký túc xá trong đại học không được tốt, đông người, chưa chắc ở chung với bạn cùng lớp. Hai đứa còn nhỏ, không biết cách xử lý quan hệ, nếu thật sự ở trọ thì cha mẹ cũng không yên tâm. Cứ tạm ở như vậy, chờ tới kỳ nghỉ chúng ta đi xem gần trường có nhà cho thuê nào hoàn cảnh tốt chút không.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-521.html.]
Tô Chí Phong đồng ý việc này, sợ con gái còn nhỏ bị người khi dễ. Con trai thì không nhỏ gì, nhưng tính tình này ông sợ thằng nhóc bị người ta đánh.
Sau khi đã quyết định, Mã Lan cười nói: “Còn phải hỏi đồng chí Tiểu Vũ xem coi Tiểu Bác nhà chúng ta có thể ở lại bên ngoài không.”
Dù sao họ vào ở trong sân lớn này cũng vì vấn đề an toàn.
Giang Bác âm thầm thở ra. Anh không muốn ở trọ chút nào, thuê nhà cũng được, anh có thể tìm viện nghiên cứu hỏi xem có thể đổi nhà không, bọn họ không cần căn nhà này nữa.
Mã Lan bỗng nói:
“Nhưng Sở Sở đã nhắc nhở mẹ, hai đứa là sinh viên rồi, nên có phòng riêng.”
Giang Bác: “. . .”
Mới khai giảng, chuyện chuyển nhà tạm gác lại, ít nhất chờ tới lễ quốc khánh mới có thời gian cho việc này.
Tống Sở không nhắc lại nữa, vui vẻ cùng Giang Bác trải qua đời sống sinh viên nhiều màu.
Cô và ủy viên tuyên truyền Tôn Á thương lượng tổ chức hoạt động góp bài, khích lệ mọi người sáng tác gửi bài, còn định để trống một tháng tổ chức dã ngoại. Đương nhiên, những hoạt động này dựa trên nguyên tắc tự nguyện.
Dù sao cuộc sống sinh viên thuộc về các học sinh, mỗi người có thói quen học của riêng mình, không thể chiếm đoạt thời gian học của người khác.
May mà đa số học sinh trong lớp ủng hộ đề nghị này, Tống Sở vừa tuyên bố là cả đám xin tham gia. Đặc biệt là đồng chí nữ cực kỳ ủng hộ Tống Sở.
Lớp trưởng Nghiêm tìm đến Giang Bác, Nghiêm Chúc đã hai mươi tuổi, xem như lớn tuổi trong lớp, tính cách cũng chính chắn.
Nghiêm Chúc nhìn trạng thái tinh thần mà các học sinh nữ biểu hiện thì biết các cô gái về sau sẽ làm việc lớn, thế là ngồi không yên.
“Bạn Tô Giang Bác, cậu cũng thấy đấy, các học sinh nữ của lớp chúng ta đều khá hoạt bát, bạn học nam không thể tụt lại phía sau, chúng ta cũng nên tổ chức gì đó chứ nhỉ? Chúng ta không thể bị so không bằng họ được.”
Giang Bác nói: “Không sao cả."
Anh sẽ không tranh thắng thua với Sở Sở, miễn cô vui là được.