Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 526

Cập nhật lúc: 2024-10-06 22:02:56
Lượt xem: 8

Tính cách con trai con gái nhà mình đúng là đảo ngược.

Tống Sở được Mã Lan chăm sóc rửa mặt súc miệng sạch sẽ, thay đồ rồi mới ra khỏi cửa.

Tô Chí Phong đã nấu cơm xong, bao bánh chẻo nhân thịt heo.

Tô Chí Phong không muốn dò hỏi chuyện riêng tư giữa con gái và vợ, thấy hai mẹ con xuống lầu thì kêu mau lại đây ăn cơm.

Giang Bác giúp đỡ bày đặt bát đũa, ánh mắt thường liếc hướng Tống Sở và mẹ.

Anh phát hiện Sở Sở và mẹ luôn nhìn nhau.

“. . .”

TBC

Chắc chắn có bí mật.

Buổi tối, đọc sách xong Tống Sở về phòng nghỉ.

Cô phát hiện khi có cái này thì thân thể khó chịu, bụng luôn ngẫu nhiên đau nhói, trước kia không có nó thật tốt, vậy thì không bị khó chịu.

Nhưng mọi người đều có mà cô thì không sẽ rất kỳ lạ.

Giang Bác ngồi trên giường, thấy Tống Sở hơi nhăn mặt, anh hắng giọng.

Tống Sở hỏi: “Anh Tiểu Bác thấy khó chịu hả?”

Giang Bác lắc đầu.

Tống Sở an tâm, tiếp đó nằm xuống ngủ.

Cô chợt nhớ chuyện nói với mẹ, nằm nghiêng nhìn Giang Bác: “Anh Tiểu Bác, em thương lượng chuyện này với anh.”

Nghe lời này, Giang Bác tinh thần tỉnh táo, ngồi xếp bằng quay mặt hướng giường của Tống Sở: “Ừ, em nói đi.”

"Chúng ta lớn như vậy rồi, cảm giác ở chung hơi chật chội, hay là ngủ riêng đi.”

Giang Bác: "!!!"

Thấy Giang Bác xụ mặt xuống, Tống Sở chột dạ, trước kia còn đồng ý luôn ở cùng phòng với anh Tiểu Bác.

Tống Sở ho khan: “Em nghĩ chúng ta đã lớn, ở chung không tiện lắm.”

"Tại sao không tiện?" Giang Bác nhíu mày.

Trước kia bọn họ đều ở chung, có gì bất tiện đâu.

“Chuyện đó” Tống Sở ôm đầu, không biết nói sao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-526.html.]

Thấy vẻ mặt oán trách cô không giữ lời của Giang Bác, cô đành bất chấp đỏ mặt nói: “Em em đến thời kỳ sinh lý, là con gái lớn rồi, khác với trước kia! Mẹ nói con gái lớn nhà người ta đều là ngủ riêng.”

“Thời kỳ sinh lý?”

“Đúng rồi, nó đó, anh Tiểu Bác là con trai sẽ không hiểu đâu.”

“Anh biết, là con gái mỗi tháng có” Giang Bác phổ cập khoa học đến một nửa thì nói không nói được nữa.

Anh nhìn hướng Tống Sở, mặt ửng đỏ.

Không hiểu sao vốn là phổ cập kiến thức khoa học bình thường, nhưng áp dụng lên Tống Sở khiến Giang Bác cảm thấy hơi mất tự nhiên.

Không khí có chút lúng túng, nhưng Tống Sở vẫn tò mò hỏi: “Sao anh Tiểu Bác biết vậy?”

“Trong sách viết.”

“Vậy sao trước kia em không có? Là lúc ở chỗ ấy á.”

Giang Bác nói: “Có thuốc ức chế, nữ giới vừa sinh ra đã bị tiêm thuốc ức chế.”

Giang Bác biết điều này, vì anh từng thấy trẻ con sinh ra trong phòng thí nghiệm bị tiêm thuốc ức chế, đây là một nhà nghiên cứu khoa học nữ đã nghiên cứu ra, nghe nói là bởi vì người dị năng nữ trong thời kỳ sinh lý dễ dẫn Zombie đến. Hơn nữa có nó rất bất tiện, Giang Bác cũng không rõ cụ thể bất tiện chỗ nào, mỗi lần anh xuất hiện là đám người trong phòng thí nghiệm sẽ ngừng nói về điều này.

Anh cũng không thích nghe.

Tống Sở thở phào nhẹ nhõm, cô còn tưởng mình khác biệt với người của thế giới này, may mắn vẫn như cũ, chẳng qua là tiêm thuốc ức chế.

“Vậy tức là thuốc ức chế đã mất hiệu lực với em? May ghê, nếu không thì sẽ khác với mọi người.”

Đề tài nói đến đây thì Tống Sở đã không xem Giang Bác như người khác giới, cảm giác anh giống như bác sĩ, cô là người bệnh không cần xấu hổ với bác sĩ.

“Anh Tiểu Bác, vậy là tiêm thuốc ức chế sẽ không có em bé phải không?”

Giang Bác đỏ mặt gật đầu.

“Thảo nào.”

Tống Sở ho khan, cảm thấy thuốc ức chế thật tốt.

Cô còn muốn hỏi nếu sinh em bé thì có phải là cần uống thuốc không, vì có một lần cô thấy một trợ lý nói định sinh em bé, sau đó uống một chén thuốc, uống xong không lâu sau bụng đã to lớn.

Đợt đó còn dọa sợ Tống Sở, còn tưởng uống thứ kia sẽ sinh em bé, có một thời gian cô không dám uống nước.

Nhưng rồi Tống Sở ngại hỏi Giang Bác, cảm giác sinh em bé không phải đề tài dễ nói chuyện.

“Khụ khụ, anh Tiểu Bác, dù sao chúng ta cũng phải ngủ riêng, nếu không thì em sẽ ngại lắm. Em đã khác với trước, cần chú trọng chút, anh hiểu chứ?”

Giang Bác ngược lại ngượng ngùng.

Loading...