Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 528
Cập nhật lúc: 2024-10-06 22:03:26
Lượt xem: 7
Giang Bác: " "
Buổi chiều, Giang Bác thật sự không đến.
Người trong lớp biết Giang Bác học ở hai khoa, giáo viên cũng không quản anh có lên lớp hay không, cho nên cũng không có người tò mò.
Viện nghiên cứu cách trường học không xa, đi một lúc liền đến.
Giang Bác vừa tới viện nghiên cứu, sở trưởng Thái đã mặt mày hồng hào đi tới, trông thấy anh thì cười càng tươi: “Chuyên gia Tô cũng biết là trạm cơ sở mặt đất của chúng ta sắp xây xong hả?”
Giang Bác suýt quên chuyện này, nghe sở trưởng Thái nói mới nhớ tới chuyện điện thoại di động, tâm trạng tốt hơn.
Anh thậm chí nghĩ về sau có thể dùng điện thoại di động trò chuyện với Sở Sở, vậy thì dù cách xa cũng sẽ không mất ngủ.
Sở trưởng Thái hỏi: “Cậu muốn đi xem không?”
Giang Bác lắc đầu, nói: “Tôi có việc khác."
Sở trưởng Thái hỏi: “Việc gì thế?”
Giang Bác hỏi lại: “Trong viện nghiên cứu có phòng cho nhân viên không?”
“. . .”
Sở trưởng Thái câm nín, sau đó phản ứng lại hỏi: “Cậu muốn xin cấp phòng ở sao? Chuyện này thì không có vấn đề, nhưng cậu bị thiếu chỗ ở ư? Nhà nhỏ quá hay sao?”
Sở trưởng Thái biết nhà của đồng chí Giang Bác ở đâu.
Giang Bác đương nhiên không thể nói là vì cách Sở Sở quá xa nên muốn đổi nhà, anh làm vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đi học không tiện, vừa chậm trễ thời gian vừa chậm trễ công việc."
“Đúng là xa.”
Sở trưởng Thái nghe thấy lý do này thì gật gù.
“Viện nghiên cứu có nhà, cậu muốn kiểu nào?”
Giang Bác trả lời:
“Bốn phòng, có sân.”
Từ cơ sở nhà kiểu Tây thêm một gian phòng, dù sao cũng cần có chỗ chứa máy vi tính, Giang Bác cảm thấy yêu cầu của mình rất hợp lý.
Sở trưởng Thái: " "
Ông ta cần suy nghĩ kỹ lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-528.html.]
Giang Bác đương nhiên biết chính mình không thể yêu cầu không như vậy, anh hứa hẹn: “Khi không có lớp tôi sẽ đến viện nghiên cứu.”
Sở trưởng Thái lại sờ ngực, cảm thấy chính mình cần bình tĩnh lại, nhưng trong lòng rất vui vẻ.
Trước kia Giang Bác đều là ném đồ xuống rồi đi, tuy làm ra cống hiến to lớn cho việc nghiên cứu, nhưng anh không giống một nhân viên nghiên cứu chuyên nghiệp.
Nhưng nếu Giang Bác có thể từ từ tiếp thụ viện nghiên cứu, với năng lực của anh tuyệt đối có thể làm ra cống hiến càng lớn.
Sở trưởng Thái cảm thấy với năng lực của Giang Bác đừng nói là ở nhà lớn có bốn phòng kèm sân, dù muốn ở cố cung khụ khụ!
“Tôi sẽ cố gắng nhanh chóng xin bên trên.”
Giang Bác trong lòng rất vui vẻ: “Cảm ơn."
Cho dù không vì thuốc ức chế, anh cũng sẽ cố gắng hết sức nâng cao trình độ kỹ thuật của quốc gia này, nên cần đến phòng thí nghiệm nhiều hơn.
Không chỉ mình Giang Bác muốn đổi nhà, Mã Lan và Tô Chí Phong cũng đang thương lượng việc này, sau khi tan học hai người còn nhờ bạn học hỏi thăm xung quanh có nhà cho thuê không.
Nhưng thủ đô không có nhà tư nhân, dù có cũng không phải nhà riêng lẻ, phải ở chung một sân với người khác.
Nếu chỉ có hai vợ chồng thì không sao, nhưng con trai của họ không thể ở trong hoàn cảnh như vậy.
Đông người ồn ào dễ xảy ra chuyện.
Buổi tối về nhà, Giang Bác nói chuyện này cho người trong nhà.
Mã Lan:
“. . . con nói với cơ quan? Cơ quan còn đồng ý sao?"
TBC
Giang Bác gật đầu: “Vâng, bên này không được thuận tiện.”
Mã Lan lại một lần nữa sâu sắc cảm thụ được mình yếu đuối nhỏ bé, bà hoàn toàn thành ăn bám con.
Tống Sở hỏi: “Vậy là chúng ta phải chuyển nhà sao?”
Giang Bác hỏi: “Em không thích hả?”
“Không có, nhưng sẽ nhớ anh cả Hổ Tử và anh hai Báo Tử,hơn nữa bà Lôi cũng chưa về.”
Mã Lan nói: “Không sao đâu, chúng ta có thể cho bọn họ phương thức liên lạc, đều ở trong thủ đô, qua lại rất tiện lợi.”
Tống Sở khẽ vâng, cảm thấy đổi nhà cũng tốt, tiện đi học, có thể tham gia hoạt động đoàn thể nhiều hơn.
Đổi nhà mới, Mã Lan cũng thở phào, dù sao bọn họ cũng không phải người của quân khu, sống trong này, người khác cảm thấy nhà bọn họ thần bí, bọn họ không dám giao tiếp với ai, luôn ngăn cách nên đổi hoàn cảnh cũng tốt.