Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 533
Cập nhật lúc: 2024-10-07 06:43:57
Lượt xem: 6
Học sinh viết văn nói: “Nhưng không chỉ mình chúng ta nghĩ vậy, giáo sư già trong khoa của chúng ta cũng đề cập trên lớp, nói rằng chúng ta hiện tại không bằng Trung Hoa Dân Quốc dân chủ."
Những bạn học khác cũng gật đầu, ít nhiều gì họ cũng từng nghe qua quan điểm này.
Tống Sở nhíu mày nói: “Nhưng chúng ta không cần học theo bọn họ, chúng ta còn chưa đi vào xã hội, cái gì cũng đều không hiểu, hơn nữa chúng ta được đi học chẳng phải là nhờ chính sách quốc gia tốt sao? Chúng ta đừng tự tạo thêm phiền phức.”
Một số học sinh khư khư cố chấp: "Cô sao nói vậy, có một số việc không tốt thì chúng ta phải nói ra, hãy nhớ lại lúc trước chúng ta vận động học sinh như thế nào đi, đó cũng là thanh niên cùng tiến bộ đấy thôi?”
Các văn thanh là như thế, chỉ cần cho rằng mình đúng thì sẽ kiên trì đến cùng, dù Tống Sở có quan hệ tốt với họ nhưng cái gì cần nói họ cũng sẽ nói ra.
Tống Sở quyết định tạm thời không thu bản thảo, dù nhận cũng tạm thời không phát hành.
Cô về nhà nói cho nhóm người Mã Lan biết chuyện này.
Giang Bác nói: “Mặc kệ bọn họ."
"Anh Tiểu Bác trong khoảng thời gian này ít ở trường học, có một số chuyện anh không rõ đâu, em cảm giác bọn họ gần đây hơi kỳ lạ.”
Mã Lan lau trán, tính thời gian thì khoảng năm này đã xuất hiện mâu thuẫn rồi, không thể thay đổi, dù đã biến đổi lớn như vậy nhưng vẫn có người chạy ra phát biểu cái nhìn khác nhau.
Mã Lan cảm giác thời gian này còn đến sớm hơn thời gian cũ, có lẽ mới chỉ nhú mầm, nhưng đây không phải điềm lành.
Chẳng lẽ bởi vì khoa học kỹ thuật phát triển khiến ai đó bành trướng, đứng ra kiếm chuyện?
Tô Chí Phong nói: “Chuyện nào ra chuyện đó, mấy người hay nói chuyện đấy là những người hay la ó đúng không? Mấy hôm trước giáo sư có đề cập vấn đề này với tôi, tuy chúng tôi làm giáo dục nhưng chúng tôi cũng hiểu một đạo lý, phổ cập giáo dục không thể nói suông, không có tiền thì không thể làm giáo dục, có phải cải cách hay không cũng giống như vậy không?"
Mã Lan đã có kinh nghiệm về việc này, vô cùng đồng ý nói: “Tất nhiên, không có tiền thì sao cải cách? Toàn quốc có bấy nhiêu tài sản, nếu hoàn toàn mở rộng thị trường, bị kẻ làm ăn lòng dạ hiểm độc từ giữa kiếm giá chênh lệch thì dân chúng mới thật sự sống khổ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-533.html.]
Giang Bác ghét bỏ nói: “Đã nghèo vậy rồi còn tranh đấu làm gì.”
Tô Chí Phong cùng Mã Lan: "..."
Tống Sở lo lắng hỏi: “Vậy chúng ta nên làm sao đây?”
"Yên lặng theo dõi biến động đi." Mã Lan thở dài nói: “Việc quốc gia lớn như vậy không phải chúng ta muốn là có thể nhúng tay vào, lo làm tốt chuyện của mình, tranh thủ thời gian có hạn mà học cho tốt.”
Điều bây giờ Mã Lan lo lắng là sẽ đi theo lối cũ trong kiếp trước của bà, chưa học xong đại học thì trường đóng cửa, vậy thì đau lòng lắm.
TBC
Gia đình bọn họ toàn là phần tử trí thức, đến lúc đó có khi nào xảy ra chuyện không? Tuy rằng trong nhà có Tiểu Bác, nhưng lỡ như có bất trắc thì sao?
Khác với cha mẹ và Sở Sở, Giang Bác trừ phát biểu ghét bỏ ra hoàn toàn không lo lắng hướng đi tương lai.
Chỉ cần quốc gia này không còn nghèo thì trên cơ bản sẽ không xảy ra vấn đề.
Nguyên nhân xảy ra vấn đề xét cho cùng cũng là vì sinh hoạt không như ý, giống như bên trong căn cứ chiến tranh thời mạt thế, bởi vì sống không vừa ý nên muốn sinh sự, phát động chiến tranh căn cứ.
Vì điều này mà Giang Bác càng tập trung trong phòng thí nghiệm.
Trước kia Giang Bác sẽ trực tiếp đưa một chồng tư liệu, bắt bọn họ dựa theo tư liệu làm thành phẩm, hoặc là đưa một quyển sách để bọn họ học kiến thức căn bản rồi tự đi nghiên cứu phát triển. Lần này Giang Bác chính thức tham dự hạng mục, làm từng bước trong phòng thí nghiệm, thậm chí còn làm ra quá trình giải toán.
Giang Bác làm tinh tế như vậy là vì muốn hướng dẫn nhiều người mới hơn nữa.
Các chuyên gia cùng Giang Bác nghiên cứu và phát triển khoa học rất vui với điều này, mỗi người đều chuẩn bị một đống kiến thức chuyên nghiệp chờ hỏi anh.
Giang Bác: "..."