Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 540
Cập nhật lúc: 2024-10-07 06:46:03
Lượt xem: 8
Người nhà họ Tô thở phào, nhưng bữa cơm tất niên bỗng mất ngon.
Ngày ba mươi mà xảy ra chuyện như vậy, ai chịu nổi.
Mùng một, nhóm Mã Lan mới hiểu rõ tình huống. Kẻ đến nhà chỉ là lính lác bị kích động, người giật dây thật sự thì núp ở chỗ tối, nhưng chẳng bao lâu cũng bị lôi cổ ra rồi.
Đây là một nhóm người ham nhà của gia đình họ, muốn thừa dịp khuấy đục nước, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
TBC
Nguyên nhân tại sao có thể nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của là vì mấy ngày hôm trước phía trên đã mở cuộc họp tiến hành phê phán chủ nghĩa tư bản, những người này lấy đó làm cớ xông đến.
Xe điện trong nhà họ sẽ bị lấy làm chứng cứ.
Bốn người gia đình nhà họ Tô:
“. . .”
Chuyện này khiến tâm tình của người nhà họ Tô đều tệ.
Nếu không phải có người bảo hộ thì không chừng những người kia đã có thể mang gia đình họ đi ngay trong đêm ba mươi. Tùy tiện xếp cho tội danh nào đó, nếu bị bắt đi cải tạo lao động hay bị bắt ngồi tù thì cũng không dễ chịu gì.
Nghĩ đến khả năng này, nhóm Mã Lan cảm thấy sợ. Mã Lan còn định trở về huyện Bình An, ít nhất bên đó có bạn bè họ hàng, người quen cũng nhiều, nơi đó nhỏ sẽ không xảy ra việc lớn gì, nếu có huyện thì cũng có toàn bộ đại đội Mã Gia làm núi dựa của gia đình họ.
Đương nhiên, Mã Lan chỉ nghĩ vậy thôi, dù gì lãnh đạo lớn cũng đã ra mặt.
Hơn nữa việc học của bọn nhỏ chỉ vừa bắt đầu, không biết khi nào mới học xong.
Khác với Mã Lan, ngược lại Giang Bác không sợ, chỉ thấy tức giận vì không được ăn cơm tất niên vui vẻ, những người kia đột nhiên chui ra làm anh cảm thấy bức bối.
Bởi vì tâm trạng kém nên mấy ngày trời Giang Bác cũng không đi viện nghiên cứu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-540.html.]
Ngay cả lãnh đạo lớn cũng biết Giang Bác không đi viện nghiên cứu, nhưng ông không phê bình anh. Bởi vì ông biết đồng chí nhỏ tuổi trẻ bồng bột, không chịu được uất ức.
Tâm trạng của lãnh đạo lớn cũng rất kém, sự tình lần này khiến ông cảm thấy rất tức giận. Có một số ý tưởng và tư tưởng đi nữa cũng chỉ là tầng lớp trên tranh luận, không liên quan gì đồng chí bên dưới.
Vậy mà lại có một số người lấy cớ lung tung khuấy động thế cục bên dưới, đây là điều chọc giận lãnh đạo lớn nhất. Lần này còn tìm tới nhà họ Tô, nếu đổi lại là nhà khác thì có lẽ chuyện này không có cả cơ hội báo cáo lên.
Ở thủ đô mà còn như vậy, nếu ở nơi nhỏ khác thì sao?
Khuấy động mưa gió, nhiễu loạn trật tự, cục diện tốt đẹp có lẽ sẽ bị phá hư.
"Nghiêm tra, nghiêm trị, phát thông báo nhắc nhở đồng chí bên dưới ngăn chặn hiện tượng như vậy lại phát sinh.”
Vì thế hôm mùng năm, gần chỗ tứ hợp viện mà nhà Mã Lan ở phát sinh chuyện náo nhiệt.
Lúc đi chợ, Mã Lan nhìn thấy có một gia đình bị đuổi khỏi tứ hợp viện lớn. Nghe đồn là do gây sự, vì mưu tài mà vặn vẹo chính sách của nhà nước, còn định vu hãm người khác. Chẳng những trụ cột trong nhà mất việc bị bắt, các thành viên khác cũng phải về nông trường dưới quê tiến hành cải tạo lao động.
Mã Lan nhìn kỹ người phụ nữ bị đuổi ra, thì ra là người quen, lần trước còn nói vài câu.
Người phụ nữ kia cũng nhìn thấy Mã Lan, đầu tiên là chột dạ, tiếp đó lại nghĩ đến cái gì, định xông về phía bà: “Đều tại nhà chúng mày hại!”
Người khác đều nhìn về hướng Mã Lan.
Mã Lan không chấp nhận bị vu oan, xách giỏ hùng hổ đi qua: “Ai hại nhà các người, tôi hại các người sao?"
"Nhà các người làm chủ nghĩa tư bản!” Người phụ nữ rống lên.
Mã Lan vừa nghe lời này đã hiểu ra, kẻ mơ ước nhà của họ nên tìm người bắt gia đình họ đúng năm ba mươi là gia đình này.
"Nhà các người mới làm chủ nghĩa tư bản, hạng người vì lòng tham mà hại người khác như vậy còn tồi tệ hơn súc sinh!”
Mã Lan chỉ hướng người phụ nữ kia: “Mọi người đều nhìn cho rõ đi, nhà bọn họ vì ham nhà của chúng tôi mà ba mươi Tết tìm người đến bắt bớ.