Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 546

Cập nhật lúc: 2024-10-07 06:47:29
Lượt xem: 9

Tống Sở sửa sang lại mái tóc: “Mẹ, chờ ngày mai chúng ta tiếp tục đến đây vậy.”

Dù sao cũng nghỉ hè rồi, có khá nhiều thời gian.

Hai người hẹn nhau sáng sớm hôm sau ăn sáng xong liền tới xếp hàng.

Khi họ về nhà thì Giang Bác cũng trở về từ viện nghiên cứu.

Gần đây anh siêu bận, không những vội nâng cao kỹ thuật khai thác còn nghiên cứu các loại tài liệu.

Giang Bác ra ngoài bận cả buổi, trở về không thấy Tống Sở khiến anh lập tức xuống tinh thần, nhưng nhìn cô và mẹ cũng ủ rũ thì quan tâm hỏi: “Mẹ, Sở Sở, có chuyện gì vậy?”

Tống Sở nói: “Anh Tiểu Bác biết không? Vải dệt anh làm ra siêu được hoan nghênh. Em và mẹ định đi mua nhưng phải xếp hàng siêu dài, bán hết sạch rồi.”

Tô Chí Phong an ủi: “Ngày mai cha xếp hàng cho, hai mẹ con muốn mua bao nhiêu cũng có.”

Giang Bác nhìn chăm chú vào Tô Chí Phong dỗ dành con gái, lên tiếng: “Vải dệt hả, anh có mang theo một ít về đây, lúc sắp ra viện nghiên cứu thì bọn họ đưa cho.”

Giang Bác lấy mấy xấp vải được buộc ngay ngắn ra khỏi túi xách, có màu xanh rằn ri, còn có màu xanh da trời.

Tô Chí Phong: "..."

Mã Lan đo kích cỡ, mở miệng nói: “Nhiều như vậy ư, đủ làm quần áo cho cả nhà luôn đấy.”

Tống Sở cũng hưng phấn cầm vải dệt so trên người:“Thì ra anh Tiểu Bác làm vải dệt là loại này à, sờ thoải mái thật, nhà mình có anh Tiểu Bác thì không thiếu đồ mới để mặc rồi.”

Giang Bác mím môi cười cười.

Mã Lan cười nói: “Chẳng những chúng ta không thiếu đồ mặc, về sau dân chúng cũng đều không thiếu đồ mặc.”

Trong căn cứ nghiên cứu cấp độ bí mật nào đó, một đám chuyên gia kỳ cựu đang dùng máy vi tính để tính toán số liệu thực nghiệm.

Bên ngoài lại đưa một đám vật tư cho họ, bên trong còn có một ít đồ bảo hộ mới.

Đó là do ban hạng mục của nhóm Giang Bác nghiên cứu ra, một loại chất liệu bảo vệ thân thể cho người nghiên cứu khoa học.

Các chuyên gia kỳ cựu thay đồ bảo hộ mới, cười nói: “Bên ngoài phát triển thật nhanh.”

Những chuyên gia đều nở nụ cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-546.html.]

Trước tiên là đột phá về mặt máy vi tính, sau đó lại xuất hiện các loại tài liệu mới.

Bọn họ đã nhiều năm chưa từng rời khỏi nơi này, nhưng vẫn hiểu biết bên ngoài. Hiện tại bên ngoài phát triển tốt hơn lúc bọn họ vào căn cứ nghiên cứu nhiều.

TBC

Bọn họ biết nhiều hơn người khác một điều, đó là Giang Bác chính là người làm ra những thành tựu kia.

“Thứ này lại là do đồng chí kia nghiên cứu phát triển ra ư, tuổi còn trẻ mà làm nhiều việc thật.”

"Không biết có thể tới chỗ chúng ta không, tôi muốn gặp đồng chí nhỏ kia quá.”

“Chắc không có cơ hội đâu, đồng chí đó còn nhỏ, không thích hợp tới nơi này. Người thời nào làm việc thời nấy, đừng đẩy gánh nặng của chúng ta cho thế hệ sau.”

Các đồng chí khác bật cười.

Lúc này đúng là không thích hợp, đầu tiên là vì nhỏ tuổi, hoàn cảnh chỗ này khép kín vào đây e rằng không chịu nổi.

Quan trọng nhất thực nghiệm của bọn họ nhất định là không thể tránh khỏi có hại cho sức khỏe, bọn họ lớn tuổi không sao, đồng chí còn trẻ tuổi không nên đến, họ muốn để thế hệ sau dưỡng thân thể cho tốt.

Trừ vật liệu may mặc mới trình làng, vào tháng chín nhóm Mã Lan còn nhận được tin tốt từ dưới quê, Tô Bảo Lượng thi đậu đại học.

Không thi đại học bên thủ đô mà ghi danh đại học ở tỉnh thành.

Điểm của Tô Bảo Lượng khá cao, nhưng đăng ký đại học ở tỉnh có lợi hơn, vì vậy không đi thủ đô.

Nhưng Tô Bảo Lượng nói với nhóm Tống Sở là sau này lúc phân phối công việc sẽ cố gắng xin đi thủ đô.

Tuy Tô Bảo Lượng không thể tới thủ đô, nhưng nhóm Tống Sở vẫn rất vui, dù sao thi đậu đại học có nghĩa là về sau sẽ càng tốt.

Tống Sở ở trong điện thoại vui vẻ nói:

“Vậy tiếp theo đến lượt anh Cương Tử rồi.”

Tô Bảo Cương ở bên cạnh Tô Bảo Lượng bịt tai.

Từ Mỹ Lệ chướng mắt bộ dạng đó của con trai:

“Đồ vô dụng, mẹ của mày lớn tuổi như vậy còn lấy bằng kế toán, mày không giống mẹ chút nào, giống cha mày!”

Tô Chí Cường: "..."

Loading...