Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 548
Cập nhật lúc: 2024-10-07 06:47:57
Lượt xem: 5
Tống Sở nhớ đến số vàng trong không gian của mình, dường như không ít, nếu lấy ra chắc chắn là một số tiền lớn.
Nhưng cô không biết có nên lấy ra hay không.
Buổi tối, Tống Sở nằm trên giường suy nghĩ những việc này.
Cô sống ở đây rất hạnh phúc, không cần dùng số vàng đó, nếu quyên ra ngoài càng tốt, nhưng đột nhiên lấy ra thì không có danh nghĩa gì.
Tống Sở thử mở ra không gian, thật sự thành công.
Cô kiểm kê bên trong, gạch vàng và thỏi vàng có thể nhét một rương, một số trang sức bằng vàng khác nữa, ước chừng rất đáng giá.
Có nên lừa họ, nói rằng cô phát hiện một kho báu?
Nhưng nên đặt kho báu ở đâu mới không bị người phát hiện? Trước kia cô đã lấy một thỏi vàng ra rồi, giờ mà bị cha mẹ thấy, có khi nào sẽ bị phát hiện rất giống cái cô từng lấy ra không?
Đến lúc đó cô phải giải thích tại sao thủ đô lại có gạch vàng của huyện Bình An.
Hơn nữa, thường xuyên có người đi theo họ nên cô cũng không có cơ hội hành động một mình.
Trừ phi phát hiện một kho báu có sẵn, cô nhét vào trong đó là được.
Kho báu?
Tống Sở trợn to mắt, chợt nhớ bà lão Lâm có cho cô khóa bạc nhỏ, bên trong giấu một tấm bản đồ kho báu.
Đây là trò chơi kho báu mà bà lão Lâm chơi với cô, bà lão nói chờ cô lớn lên hãy đi tìm. Cô hiện tại cũng xem như đã lớn rồi nhỉ?
Tống Sở nghĩ đến điểm này, mang giày vội chạy qua phòng kế bên tìm Giang Bác.
Giang Bác đang ở trên máy vi tính chỉ đạo nhân viên bên viện nghiên cứu làm thí nghiệm, mở một lúc mấy cửa sổ chat, lâu lâu trả lời lại một câu.
"Anh Tiểu Bác!"
Tống Sở thò đầu nhỏ vào cửa.
Giang Bác nghe thấy giọng cô liền quay đầu nhìn, hơi mím môi: “Sao còn chưa ngủ?”
TBC
“Anh Tiểu Bác, em muốn quyên tiền.”
Tống Sở phân tích ý tưởng của mình cho Giang Bác nghe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-548.html.]
Giang Bác trầm mặc nhìn cô vài giây rồi hỏi: “Em không giữ lại chút gì sao? Chẳng phải lúc trước em rất thích chúng? Còn lấy kẹo mình không nỡ ăn đi đổi với người ta ư.”
“Tại lúc ấy rất cô đơn, nhưng hiện tại khác rồi, chúng ta bây giờ thật hạnh phúc. Em giữ lại mấy thứ này cũng vô dụng, cho dù có thể dùng cũng chỉ có mình em vui. Nhưng em lấy ra trợ giúp quốc gia làm nghiên cứu phát triển, về sau quốc gia càng lúc càng giàu có, chẳng phải là mọi người đều có thể sinh hoạt càng hạnh phúc sao?"
Giang Bác muốn nói dù lấy ra hết cũng không giúp được bao nhiêu, như muối bỏ biển.
Nhưng nhìn khuôn mặt tràn đầy kỳ vọng của Tống Sở, Giang Bác vẫn gật đầu: ”Ừm, em trợ giúp rất lớn."
Tống Sở nói: “Anh Tiểu Bác, vậy chúng ta nên nói như thế nào? Em muốn đi xem kho báu của bà lão Lâm ở đâu, nếu được thì chúng ta dùng cái có sẵn. Chứ bị nhiều người đi theo, chúng ta không có cơ hội giấu vàng.”
"Năm nay nghỉ đông hãy đi, nghỉ đông cả nhà về quê ăn Tết.”
Sau khi thương lượng với Giang Bác xong, Tống Sở đưa ra kiến nghị này với cha mẹ.
Đã hơn một năm không về quê ăn Tết, thật sự muốn về đoàn viên.
Mã Lan và Tô Chí Phong cũng muốn trở về, dù hai người đã làm cha mẹ nhưng ai cũng đều lưu luyến quê hương, đặc biệt là ở bên ngoài không có người thân, người nhà họ Lôi quan hệ tốt nhất cũng rời đi.
"Tiểu Bác có thời gian không?"
Giang Bác húp một hớp cháo, gật đầu: “Có ạ.”
Mã Lan vỗ tay: “Vậy không có vấn đề gì rồi. Năm nay chúng ta về nhà ăn Tết, đoàn viên!”
Trên đường đi học, Mã Lan còn nói với Tô Chí Phong: “Hai đứa trẻ nhà chúng ta nặng tình cảm thật, còn biết muốn về nhà ăn Tết.”
“Tôi thấy là Sở Sở muốn trở về." Tô Chí Phong nói: “Con gái bảo bối của chúng ta nặng tình cảm nhất.”
Mã Lan nói: “Như nhau thôi.”
Tô Chí Phong khẽ thở dài: “Tôi rất lo, thằng bé Giang Bác không có chủ kiến, sau này tìm bạn gái có khi nào bị người ta ăn h.i.ế.p không? Thằng bé mười lăm sắp mười sáu tuổi rồi.”
Mã Lan nhéo eo chồng:
“Bị bạn gái ăn h.i.ế.p thì sao?”
Tô Chí Phong: " Khá tốt."
Vì để kỳ nghỉ đông có thời gian về quê ăn Tết, Giang Bác dành thời gian cho nghiên cứu thực nghiệm càng nhiều hơn, khiến sở trưởng Thái và các đồng chí viện nghiên cứu vui vẻ như ăn Tết sớm, mỗi ngày cam tâm tình nguyện tăng ca.
Nhưng đôi khi sở trưởng Thái nhìn khuôn mặt non nớt của Giang Bác, vẫn hơi đau lòng nói: “Không cần cố gắng quá sức, cậu còn trẻ, thân thể là tiền vốn cách mạng, còn rất nhiều thời gian."