Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 570

Cập nhật lúc: 2024-10-07 20:46:24
Lượt xem: 6

Hơn nữa bởi vì hạng mục máy bay lớn liên quan đến rất nhiều lĩnh vực nên những lĩnh vực đấy cũng đồng thời được thúc đẩy phát triển theo, nhờ đó toàn bộ hệ thống công nghiệp đều ngày càng lớn mạnh.

Nếu hạng mục có thể hoàn thành tốt, điều này có ý nghĩa rất quan trọng với Trung Quốc.

Giang Bác thật sự có nhu cầu, anh hỏi: "Tiến độ máy tính và mạng lưới thông tin của tổ hạng mục có thể nhanh hơn không?"

Sở trưởng Thái cười nói: "Cái này chúng tôi vẫn luôn theo dõi, bây giờ máy tính đã là hạng mục quan trọng trong hạng mục nghiên cứu phát minh của chúng ta. Nhân lực vật lực luôn dồi dào, đất nước cũng rất ủng hộ, cậu yên tâm đi."

Giang Bác hỏi: "Vậy phải mất bao lâu để có chức năng video."

TBC

Sở trưởng Thái tự hào nói: "Trong vòng ba năm."

Giang Bác vuốt trán, ba năm... Anh làm xong máy bay lớn cũng không cần đến chức năng video nữa rồi.

Cho nên anh còn phải theo dõi hạng mục máy tính.

Ngẫm lại công việc trước mắt, Giang Bác không nhịn được lại sờ trán lần nữa.

Thật ra Giang Bác cũng khá hài lòng với những người được cho là tài giỏi ở thời đại này.

Nhưng lượng kiến thức dự trữ của họ đối với anh mà nói quá lạc hậu, không đạt được tốc độ nghiên cứu phát minh mà anh muốn. Nếu trước tận thế, thứ như máy bay lớn này mất nhiều nhất cũng là ba tháng đã hoàn thành.

Buổi tối anh gửi tin nhắn cho Tống Sở, đợt này không thể trở về nhà, anh phải ở lại cùng tổ hạng mục, còn phải xuất bản vài cuốn sách bồi dưỡng nhân tài.

Tống Sở cũng đang bận rộn viết sách mới, thấy anh nói như vậy lại hỏi: "Vậy khai giảng cũng không trở lại sao ạ?"

Đầu máy tính bên kia, Giang Bác mấp máy môi, vô cùng bối rối nhắn một chữ "ừ". Nhưng trong lòng vẫn tính bớt chút thời gian để có thể trở về, cùng lắm thì ngủ ở trên đường đi.

Trong lòng Tống Sở rất thất vọng, nhưng nghĩ đến anh Tiểu Bác bận làm việc, cống hiến rất nhiều vì sự nghiệp xây dựng tổ quốc, vẫn nhắn một khuôn mặt tươi cười qua: "Anh Tiểu Bác, cố lên."

Giang Bác: “...”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-570.html.]

Tống Sở ngẫm nghĩ một chút lại gửi một tin nhắn: "Anh Tiểu Bác, đợi đến kỳ nghỉ thì em có thể đi gặp anh không?"

Cô nghĩ nếu anh Tiểu Bác không thể trở về, vậy thì cô đi qua gặp anh Tiểu Bác cũng được, trước kia dù sao cô cũng từng làm trợ lý cho anh Tiểu Bác.

Giang Bác nhìn thấy tin nhắn cô gửi đến, mặt lập tức nở nụ cười, nhanh chóng trả lời lại: "Tất nhiên là được rồi!"

...

Sau khi khai giảng, Giang Bác không đi học, nhưng học sinh trong lớp đều không cảm thấy kinh ngạc, dù sao anh cũng rất ít xuất hiện ở trường.

Hơn nữa năm thứ ba đại học, học sinh đều bận rộn, mọi người cũng không thể quan tâm tới những bạn học khác.

Ai ai cũng đều bận rộn với việc học của mình.

Đặc biệt là vừa khai giảng, trong trường đã có tin sẽ tuyển chọn sinh viên ra nước ngoài du học.

Tin tức này làm khuấy đảo toàn bộ học sinh trong trường.

Mặc dù Đại học Bắc Kinh cũng là trường đại học tốt, nhưng mọi người vẫn muốn có cơ hội xuất ngoại để thấy chuyện đời nhiều hơn.

Không chỉ bên Đại học Bắc Kinh, mà Đại học Sư Phạm của Mã Lan Hoa cũng nghe nói chuyện như vậy. Bởi vì phía Đại học Sư Phạm cũng muốn chọn một vài học sinh sang bên kia du học, sau này làm phiên dịch tiếng nước ngoài hoặc là giáo viên.

Mã Lan Hoa nghe được tin tức này còn rất ngạc nhiên, trong trí nhớ của bà, khoảng thời gian này quan hệ giữa bọn họ với nước ngoài không được tốt lắm.

Tô Chí Phong làm ở trong Bộ nên cũng biết được một ít tin tức.

Lần này nước ngoài chủ động liên hệ với bọn họ, hình như là muốn tiến hành trao đổi kỹ thuật.

Dù sao mấy năm nay việc Trung Quốc phát triển cũng rõ như ban ngày.

Chỉ riêng sự phát triển của thông tin đã vô cùng nổi bật, mặc dù không biết cụ thể các nước chủ nghĩa tư bản phát triển như thế nào nhưng chí ít kỹ thuật của Trung Quốc cũng không quá lạc hậu.

Sự phát triển như vậy tất nhiên sẽ khiến các nước khác coi trọng.

Loading...