Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 577
Cập nhật lúc: 2024-10-07 20:55:23
Lượt xem: 6
Giang Bác "ừ" một tiếng, treo áo khoác lên giá, nghiêm túc ngồi trên ghế. Còn chưa mở miệng, Mã Lan đã nói: "Con vì chuyện Sở Sở ở trường học mà trở về sao?"
Giang Bác nghiêm túc gật đầu, cảm thấy Sở Sở nên nói với anh sớm một chút, như vậy anh sẽ sớm biết.
Mã Lan nói: "Con đừng giận, mẹ cũng vừa mới nói chuyện này với Sở Sở. Lần sau nếu gặp phải loại người dây dưa như thế, trực tiếp trở về nói với mẹ, mẹ đi vặn đầu người đó xuống ngay. Con gái của mẹ mới hơn mười bốn, đúng là súc sinh!"
Tô Chí Phong nói: "Hẳn là không bằng súc sinh."
Giang Bác: "..."
Tống Sở giải thích: "Nói cho trường học không phải cách xử lý tốt nhất sao? Hơn nữa cũng không có gì xảy ra, chỉ là phiền một chút, làm cho người ta ghét."
Giang Bác: "..."
Mã Lan nói: "Tiện nghi cho bọn họ quá, lần sau trực tiếp nói cho mẹ, trước đánh một trận rồi nói sau." Người làm mẹ, không thể để người khác nhớ thương con gái của mình.
Giang Bác: "..."
Giang Bác im lặng hồi lâu cũng không biết nên nói như thế nào. Chờ Mã Lan và Tô Chí Phong đi nấu cơm mới dẫn Tống Sở vào phòng nói chuyện.
"Sao không nói với anh chuyện này?"
Tống Sở gãi gãi tóc: "Nói với anh cũng vô dụng, cũng không thể đánh nhau."
Giang Bác bất mãn nói: "Sau này gặp phải chuyện như vậy phải nói với anh." Anh không đánh nhau, anh chỉ làm cho đầu óc người ta 'tỉnh táo' một chút.
Tống Sở cười xua tay: "Anh Tiểu Bác yên tâm, sẽ không có chuyện này nữa, mấy người còn lại rất lịch sự."
Giang Bác gật đầu, im lặng một lát, đột nhiên hỏi: "Thật sự rất phiền sao?"
"Cái gì?"
Tống Sở nhìn anh.
"Em thật sự rất phiền vì hành vi của bọn họ sao? "Giang Bác hỏi.
Tống Sở gật đầu: "Vâng, rất phiền. Mỗi ngày tan học họ đều bất thình lình chạy ra, vốn dĩ em cảm thấy đây là hành vi cá nhân của bọn họ, không cần quan tâm. Nhưng mỗi ngày bọn họ đều như vậy, khiến cho mọi người đều biết."
Giang Bác nghe cũng cảm thấy rất phiền, anh sẽ không làm ra loại hành vi đấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-577.html.]
Nhưng anh vẫn cố ý hỏi: "Em muốn thế nào, mới cảm thấy không phiền?"
Tống Sở sửng sốt, cẩn thận suy nghĩ một chút, giống như không quan tâm tình huống như thế nào, hình như chỉ cần là "theo đuổi cô' thì cô sẽ đều không thích lắm.
Cô không muốn có người yêu, không muốn rời khỏi nhà.
TBC
Không muốn ở cùng người khác, cảm giác rất kỳ lạ. "Anh Tiểu Bác, sau này em không ở cùng người yêu được không?"
Giang Bác: "... " Không được!
Bởi vì chuyện đều đã giải quyết xong, cũng không có rắc rối gì nữa nên ngày hôm sau Giang Bác liền đi.
Bây giờ anh càng hạ quyết tâm phải nhanh làm xong công việc.
Miễn cho sau này còn có người quấy rầy Sở Sở khi anh không biết, may mắn Sở Sở ngây ngốc, nếu đổi lại là người khác, không chừng đã bị lừa.
Bởi vì quá bận rộn, Giang Bác ngay cả thi cuối kỳ cũng không trở lại thi. Căn cứ nghiên cứu đã trao đổi với nhà trường, cho Giang Bác làm trực tiếp ở đơn vị.
Tuy rằng Tống Sở và Mã Lan có kỳ nghỉ đông nhưng Tô Chí Phong với Giang Bác lại không có.
Cho nên Tết năm nay cả nhà đều không về quê, chỉ mua một ít đặc sản gửi về làm quà Tết.
Bây giờ, Tô Chí Phong và Giang Bác đều có đãi ngộ của đơn vị, cuộc sống tốt hơn trước nhiều.
Mã Lan và Tống Sở đi lấy đồ Tết về sớm, hai người dán câu đối và chữ Phúc ở nhà, đêm ba mươi còn làm một bàn đồ ăn ngon nóng hổi.
Điều tồi tệ duy nhất là Giang Bác quá bận rộn, ăn cơm xong liền đi đến trước máy tính ngồi gõ gõ.
Mã Lan nhìn cũng đau lòng.
Cẩn thận ngẫm lại, con trai cũng mới mười mấy tuổi.
Đêm giao thừa, Mã Lan liền ước nguyện lời ước đầu tiên của năm mới: "Hy vọng dự án của con trai tôi nhanh chóng hoàn thành, sau này không cần vất vả như vậy nữa."
Tống Sở gật đầu: "Đúng vậy, anh Tiểu Bác, chúc anh năm mới sự nghiệp thuận lợi, sớm ngày hoàn thành công việc."
Giang Bác nhìn mẹ và Sở Sở, sau đó nghiêm túc gật đầu: "Được."
Mùng một Tết, Giang Bác đã phải đi căn cứ nghiên cứu.